Chương 972
Thậm chí ngay cả tiếng hít thở của anh ta cũng có thể nghe rõ mồn một.
Trong chớp ắt, trong đầu cô ấy giống nhiên hiện lên thứ gì.
Thế là cô ấy hỏi: “Pháo hoa là anh sai người bắn?”
Trần Hữu Nghị mỉm cười gật đầu.
Lăng Huyền càng tỏ ra kỳ quái rồi hỏi: “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?”
“Ngày này tháng trước chúng ta ở bên nhau.”
Không ngờ tới là câu trả lời này, Lăng Huyền lập tức sửng sốt.
Cô ấy không ngờ một tháng bên nhau cũng được anh xem như một ngày lễ quan trọng, có lẽ không ngờ đến người đàn ông bề ngoài bất cần đời nhưng về mặt tình cảm thì ra sẽ còn có một mặt tinh tế như vậy.
Trong lòng Lăng Huyền muốn nói không cảm động, khẳng định là giả.
Kể từ sau khi chia tay với Thẩm Lăng, sau này thật ra cô ấy có tìm bạn trai ở nước ngoài, ở bên nhau không bao lâu đã chia tay.
Mặc dù cô ấy trời sinh có thiện cảm với mấy anh đẹp trai nhưng cũng chỉ dừng bước ở mức thưởng thức mà thôi.
Nói thật, lúc cô ấy vừa mới bắt đầu ở bên Trần Hữu Nghị, cũng không hy vọng xa vời quá nhiều với anh ta, càng chưa từng có kế hoạch với tương lai của hai người.
Nhưng khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau này có thể nói ngoại trừ chuyện của Tình Tình khiến cô rất tức giận ra, rất nhiều chuyện khác, đặc biệt là những chi tiết nhỏ, anh ta cũng rất cẩn thận mà xem xét, mặc dù trên mặt anh ta cũng không thể hiện ra.
Đúng lúc này, Lăng Huyền nghe thấy giọng nói người đàn ông vang lên bên tai mình.
“Cho nên Huyền à, hôm nay là kỷ niệm một tháng chúng ta bên nhau.”
Thoáng chốc, Lăng Huyền bật cười.
Cô ấy cười nói: “Cũng không phải kỷ niệm tròn một năm, anh lại làm long trọng như vậy.”
Lời cô ấy vừa dứt đã bắt gặp ánh mắt người đàn ông sáng lên, nhìn thẳng vào Lăng Huyền.
Ánh mắt của anh ta khiến cô ấy mất tự nhiên, vừa định hỏi thì nghe thấy giọng người đàn ông nói.
“Em không phủ nhận?”
“Phủ nhận gì?”
Đột nhiên Trần Hữu Nghị bật cười không nói lời nào, anh ta ôm Lăng Huyền chặt hơn.
Ở ngay trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông, Lăng Huyền vừa cẩn thận suy nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi của hai người một chút vừa giống như nhận thức được chuyện gì đó.
Chẳng qua khi nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt của người đàn ông thì cô ấy cũng không mở miệng.
Miệng người phụ nữ khẽ giương lên.
Pháo hoa đầy trời nở rộ trên đỉnh đầu hai người, dưới pháo hoa, bóng hình hai người giống như bị một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, vô cùng hài hòa.
Mãi đến khi cái cổ Lăng Huyền ngước lên có hơi cứng ngắt, lúc này cô ấy mới cúi đầu xuống.
Lúc cô ấy cúi đầu, Trần Hữu Nghị cũng thu hồi ánh mắt vẫn luôn đặt trên mặt cô.
Lúc này trong lòng người đàn ông vui vẻ, xem ra việc làm anh ta làm mấy ngày nay vẫn đáng giá, tốt xấu cũng dỗ dành được người phụ nữ của mình.
“Trần Hữu Nghị.”
Lăng Huyền đột nhiên lên tiếng.