Chương 970
Lăng Huyền run lên, không trả lời, nhưng cô vẫn lắc đầu một cái và nói: “Không, đi thôi.”
Cô ấy không thể gánh nổi chân tướng sự thật, mà cũng không dám gánh.
Trần Hữu Nghị nghe thấy câu trả lời của cô ấy, tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn không hỏi tiếp, anh ta dẫn Lăng Huyền rời khỏi núi.
Trên đường đi, Lăng Huyền nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ vụt nhanh qua như tên bắn, không nói gì.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Trần Hữu Nghị vang lên, có vẻ hơi đột ngột trong bầu không khí yên tĩnh này.
Anh ta nhìn dãy số, cũng không kỵ Lăng Huyền đang ở đây mà trực tiếp nghe máy.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên trong xe.
“Hữu Nghị, con và Lam…”
Bà Triệu vẫn còn chưa nói xong đã bị Trần Hữu Nghị cắt ngang: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ chưa biết chuyện ở lễ đính hôn ạ?”
“…”
Bà Triệu bị anh ta làm cho nghẹn lời, nhất thời không nói gì.
Đương nhiên bà ta biết trong tiệc cưới đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng rất buồn bực vì cô gái nhà họ Kim hồ đồ, hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện vào lúc đó, hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như thế, cho dù có muốn che giấu lại thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ tới chuyện này, đương nhiên bà ta cũng không dám nhắc lại.
Thế là, bà Triệu đột nhiên ho khan hai cái rồi nói: “Mẹ biết, Hữu Nghị, gần đây cơ thể mẹ khó chịu, hai ngày nay con bỏ chút thời gian về thăm mẹ đi.”
Trần Hữu Nghị trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng.
“Mẹ, chờ bao giờ mẹ không giả bệnh thì con sẽ về thăm mẹ.”
Nói xong lời này, Trần Hữu Nghị liền cúp điện thoại.
Chỉ chẳng qua tâm trạng Lăng Huyền lúc này càng phức tạp hơn.
Trước đó sở dĩ cô ấy tức giận như vậy, muốn chia tay Trần Hữu Nghị hoàn toàn cũng bởi vì Tình Tình, còn có thái độ Trần Hữu Nghị giấu diếm mình khiến cô rất bất mãn.
Nhưng hôm nay anh ta chủ động nói về sự tồn tại của con gái với mình như thế xem ra cũng muốn thẳng thắng với mình.
Lăng Huyền thậm chí có thể khẳng định chỉ cần bây giờ cô ấy mở miệng, như vậy khoảng thời gian này đến, vấn đề vẫn luôn xoắn xuýt khổ não trong lòng cô ấy sẽ có được câu trả lời.
Nhưng tới câu quan trọng, cô ấy đột nhiên lại không dám mở miệng, sợ hãi đến lúc đó có được câu trả lời thì sẽ khác với dư đoán trước kia của mình.
Lăng Huyền vặn vẹo uốn éo đầu, nhìn Trần Hữu Nghị một chút, lúc này người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, vẻ mặt vẫn đẹp trai như vậy.
Sắc mặt người phụ nữ trở nên ảm đạm, sinh ra chút tình cảm khác thường mới.
Nếu như thêm lần nữa, cô ấy thật sự không biết mình còn có thể hạ quyết tâm rời khỏi anh ta hay không.
Ít ra bây giờ Lăng Huyền cũng không tính hỏi anh ta nhiều hơn trong lúc quan trọng này.
Sau khi hai người về nhà, Lăng Huyền mở cửa xe xuống xe, lúc đang muốn vào cửa, Trần Hữu Nghị vòng qua xe, bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, sau đó giữ chặt tay cô ấy.