Chương 963
Có phải là cô nên rời đi không?
Rõ ràng bệnh của cô ấy đã tốt hơn nhiều, thế nhưng gần đây vẫn luôn ở trong nhà Trần Hữu Nghị, rõ ràng cô ấy đã nói muốn chia tay với người đàn ông này nhưng hành vi lại càng gần gũi với anh hơn trước, mà tất cả những chuyện này đều là những thứ lúc trước bị Lăng Huyền xem nhẹ.
Nhưng hôm nay bà Triệu tới thăm lại giống như một cái tát vang dội, hoàn toàn đánh vào trên mặt của cô ấy.
Cô ấy có thể đoán trước được giữa cô ấy và Trần Hữu Nghị có một cái khe lớn.
Xem như cô ấy không phải là thế thân của người khác, xem như Trần Hữu Nghị thật sự yêu cô ấy, nhưng như vậy thì sao chứ?
Chỉ cần Trần Hữu Nghị còn là người của nhà họ Triệu một ngày, vậy thì anh ta phải gánh vác trách nhiệm ở trên vai, trừ phi anh ta trở thành một cậu chủ ăn chơi không có trách nhiệm muốn làm gì thì làm.
Như vậy thì đó không phải là người đàn ông mà cô ấy từng thích.
Có lẽ đã đến lúc cô ấy nên rời đi.
Dường như sau khi trải qua khoảng thời gian này, Lăng Huyền đã không còn so đo về chuyện của Tình Tình, giống như đã buông xuống.
Đêm hôm đó Trần Hữu Nghị về rất muộn.
Lúc anh ta đi vào nhà để lộ ra sắc mặt chưa bao giờ có vẻ ngưng trọng và yên lặng lại kèm theo vẻ thương xót như vậy.
Cho đến khi anh ta đi vào trong phòng của Lăng Huyền lúc này sắc mặt mới dần dịu đi.
Anh ta không trực tiếp chui thẳng vào trong chăn của cô ấy giống như mọi ngày mà đứng ở cạnh giường của cô ấy, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ dưới ánh trăng.
Khuôn mặt của cô ấy rất nhỏ giống như chỉ một bàn tay của anh là có thể ôm trọn khuôn mặt của cô ấy.
Nhưng chính khuôn mặt nhỏ này lại luôn có thể làm ra đủ loại sắc mặt sinh động làm cho anh ta vừa yêu vừa hận.
Lăng Huyền, rốt cuộc anh phải làm sao với em bây giờ?
Anh ta đứng bên cạnh giường, nhìn tầm mười phút rồi mới đứng dậy và rời khỏi phòng.
Nhưng sau khi anh ta rời đi, trong phòng lại vang lên một tiếng thở dài như có như không.
Lăng Huyền sóng êm biển lặng ở lại trong nhà Trần Hữu Nghị hai ngày.
Hai ngày nay, hai người rất ít nói chuyện với nhau, mà hình như Trần Hữu Nghị có việc phải làm, cả ngày không ở nhà.
Mặc dù Lăng Huyền không biết Trần Hữu Nghị đang bận cái gì, nhưng cô ấy cũng không quan tâm.
Bởi vì cô ấy cũng có tính toán của mình.
Ngày thứ tư kể từ lúc bà Triệu rời đi, sáng sớm lúc rời giường, Trần Hữu Nghị vẫn ôm Lăng Huyền trong ngực, mà cô ấy vẫn quay lưng về phía anh ta như cũ.
Hô hấp của cô rất khẽ, cũng rất ổn định, hình như là vẫn đang ngủ.
Trần Hữu Nghị nhẹ nhàng xoay người cô ấy lại, nhìn thấy cô ngoan ngoãn yên tĩnh ngủ, anh ta mỉm cười và khẽ hôn lên trán cô ấy một cái.
Sau đó lại khẽ nói: “Cô bé nhỏ, anh đi tham gia tiệc sinh nhật, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về nhé.”