Chương 961
Dù sao người đối diện với cô ấy bây giờ là mẹ ruột của Trần Hữu Nghị.
Lăng Huyền giác thấy xem như Trần Hữu Nghị có thích cô ấy như thế nào thì cô ấy cũng chỉ là vật thay thế cho những người phụ nữ khác, nếu như cô ấy chỉ là một vật thay thế thì sao có thể quan trọng bằng mẹ ruột của anh ta chứ?
Lăng Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng để oán trách Trần Hữu Nghị.
Nhưng người đàn ông im lặng một lúc sau đó nhấc bàn tay của mẹ đang đặt trên cánh tay của mình ra, anh ta đứng ở bên cạnh Lăng Huyền trầm giọng nói: “Mẹ, vừa rồi con đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện của hai ngươi.”
“…Con, con tới khi nào?”
Bà Triệu dường như cũng không ngờ con trai vậy mà lại có hành động như vậy.
Sắc mặt bà ta khẽ thay đổi hỏi.
Trần Hữu Nghị trả lời: “Ngay khi mẹ bảo người giúp việc lui ra ngoài.”
Lúc trước anh ta vẫn tưởng rằng mẹ của mình là một người lịch sự hiểu biết có lễ nghĩa, thế nhưng khoảng thời gian này mẹ lại bắt anh ta chia tay với Lăng Huyền để đi xem mắt những cô gái khác, đã làm cho trong lòng của anh ta thay đổi cái nhìn về mẹ của mình.
Hôm nay nhìn thấy mẹ mình như vậy cũng thực sự làm cho Trần Hữu Nghị ngạc nhiên.
Anh ta thậm chí không ngờ mẹ của mình vậy mà cũng dối trá lại thế lực giống như những quý bà khác.
Thực ra lúc bà Triệu lấy tấm chi phiếu ra thì Trần Hữu Nghị đã muốn xuất hiện nhưng khi anh ta nhìn thấy Lăng Huyền cầm chi phiếu không hiểu sao lại dừng động tác, anh ta muốn xem thử lựa chọn của Lăng Huyền như thế nào.
Kết quả trái lại tính cách của Lăng Huyền càng làm cho anh ta ngạc nhiên hơn.
Mặc dù anh ta đã biết tính cách cô ấy ngay thẳng không giả bộ nhưng không ngờ cô ấy lại không có bất kỳ hành động nào khi đối mặt với mẹ của mình, đối mặt sự cám dỗ của nhiều tiền như vậy.
So với mẹ của mình thì biểu hiện của cô ấy dường như càng thêm tự nhiên và hào phóng, càng thêm xuất sắc, cho dù trong quá trình này cô ấy nói không ít lời làm cho bà Triệu tức giận, nhưng sự yêu thích của Trần Hữu Nghị dành cho Lăng Huyền lại càng nhiều hơn.
Anh ta phải may mắn như thế nào mới có thể có được một báu vật độc nhất vô nhị như vậy?
Cho dù là bất kỳ ai cũng không thể chia rẽ anh ta và Lăng Huyền.
Ánh mắt của Trần Hữu Nghị trở nên kiên định hơn.
Trừ bỏ vẻ không tự nhiên ban đầu bà Triệu đã nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, cũng không còn giả bộ tủi thân nữa mà nói thẳng: “Nếu như con đã nghe thấy ngay từ đầu vậy cũng đã nghe thấy những lời mà cô ta nói với mẹ phải không?”
“Với sự nuôi dạy của cô ta như vậy mẹ tuyệt đối không cho phép cô ta bước vào nhà họ Triệu chúng ta!”
Trần Hữu Nghị đột nhiên nắm tay Lăng Huyền, giọng điệu cũng rất chắc chắn không thể nghi ngờ: “Mẹ, lần này con không thể nghe theo lời mẹ, đời này vợ của Trần Hữu Nghị con chỉ có thể là cô ấy.”
Anh ta vừa mới dứt lời thì hai người phụ nữ đồng thời nhìn về phía anh ta.
Bà Triệu tức giận và không thể tin được.
Mà Lăng Huyền cũng khó có thể tin, đồng thời trong lòng của cô ấy dường như cũng dần dần tuôn ra dòng nước ấm khi từng chữ của người đàn ông vang lên chứ không còn lạnh lẽo giống như lúc nãy nữa.
Sau một lúc lâu bà Triệu nhíu mày thật chặt nói: “Lần này không phải do con quyết định, mẹ đã nói với bà Kim nên con phải kết hôn với cô chủ nhà họ Kim, nếu không người bị liên lụy không chỉ con mà còn có cả nhà họ Triệu!”