Chương 954
Trần Hữu Nghị kéo tay cô ấy, ấn cô ấy ngồi lại bên bàn ăn, bất đắc dĩ mà cười nói: “Lăng Huyền, em dỗi hả?”
Nghe thấy vậy, Lăng Huyền trợn mắt trắng, hai tay vòng trước ngực, không nói chuyện.
Khuôn mặt bày vẻ không ăn được thịt thì không ăn cơm.
Cuối cùng, Trần Hữu Nghị đành phải thỏa hiệp, dù sang cũng không thể thực sự để cô ăn mấy cái đấy được.
“Vậy thì em nói đi, em muốn ăn gì?”
“Bánh bao thủy tinh, sủi cảo tôm nõn, đậu hũ hạnh nhân, bánh gạo nếp gà, bánh khoai sọ…”
“Dừng!”
Trần Hữu Nghị nghe cô ấy liệt kê ra một chuỗi thức ăn, nhịn không được mà hô dừng, hỏi ngược lại: “Một mình em, buổi sáng có thể ăn nhiều vậy sao?”
Ai ngờ, Lăng Huyền gật đầu: “Sức ăn của tôi rất lớn đấy.”
“…Em đợi một lát, nói lại lần nữa, anh bảo người đi mua cho em.”
“Không được, tôi muốn anh tự đi mua cơ.”
“Lăng Huyền…” Trần Hữu Nghị cắn chặt răng mà gọi tên của cô ấy.
“Có vấn đề gì sao?”
Lăng Huyền cười tủm tỉm, hỏi lại.
Lúc cô ấy cười đôi mắt cong cong, giống như là trăng lưỡi liềm, trong mắt mang theo sự gian xảo, lại làm cô ấy trở nên linh hoạt hơn không ít.
Trần Hữu Nghị nhìn nụ cười đã lâu không thấy của cô ấy, có chút thất thần.
Anh ta cố nhịn lại mong muốn xông đến hôn cô ấy một cái, đứng dậy, nói: “Được, anh đi mua cho em, em ngoan ngoãn chờ đậy, đừng có đi lung tung.”
“Được.”
Lúc này Lăng Huyền rất phối hợp.
Trần Hữu Nghị mặc áo khoác ra khỏi cửa.
Không lâu sau, Trần Hữu Nghị đã quay lịa, vì tòa biệt thự này của anh ta nằm ở trong tâm thành phố, dưới tầng là quán bán đồ ăn sáng, căn bản có hết như thứ mà Lăng Huyền muốn ăn, hơn nữa cũng không nhiều dầu mỡ.
Trừ những thứ cô ấy nói lúc nãy, Trần Hữu Nghị còn mua thêm mấy thứ khác.
Người hầu nhìn thấy Trần Hữu Nghị tự đi mua bữa sáng cho Lăng Huyền, nhưng lại thấy bộ dạng rất cam tâm tình nguyện, bọn họ đều không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc người phụ nữ này có lai lịch như thế nào vậy?
Không phải là bà chủ tương lai của bọn họ đấy chứ?
Lăng Huyền không biết người hầu nghĩ nhiều như vậy, cô ấy không chớp mắt mà nhìn những thứ mà Trần Hữu Nghị đưa đến, lấy từng thứ ra, đặt lên trên bàn.
Ánh mắt của cô ấy đều phát sáng lên.
“Vất vả rồi!”
Giọng điệu của Lăng Huyền rất nhẹ nhàng, cũng không hề có yếu ớt như hồi nãy nữa.
Lúc cô ấy muốn động đũa, đột nhiên bị Trần Hữu Nghị ngăn đũa lại, cô ấy khó hiểu mà nhìn người đàn ông.