Chương 916
Vốn dĩ ông chủ trang viên cho bọn họ một tháng, nhưng bởi vì có Nguyễn Khánh Linh gia nhập, chỉ trong một tuần, đám người Phạm Nhật Minh đã đạt được mục tiêu mà ông chủ trang viên đề ra.
Không những vậy, bọn họ còn tạo ra lãi nhiều hơn gấp mười lần.
Bên hậu trường sẽ tự động cung cấp lại kết quả hoạt động cho bên kiểm soát, vì thế đã đến lúc ông chủ trang viên xuất hiện.
Ông ta sai quản gia đến báo tin cho Phạm Nhật Minh.
Nghe được tin tức tối nay ông chủ trang viên sẽ xuất hiện, trong lòng Nguyễn Khánh Linh vừa có chút hưng phấn vừa xen lẫn chút lo lắng.
“Không biết người đó là ai? Là người Trung hay người Anh? Chơi chúng ta lâu như vậy cuối cùng cũng xuất hiện…”
Phạm Nhật Minh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, trên mặt thoáng qua một nụ cười, nắm tay cô nói: “Em hưng phấn như vậy sao? Lỡ như người ta lần này đến đây muốn quỵt nợ, lấy mạng em thì sao?”
Không nghĩ đến Nguyễn Khánh Linh lại trừng anh một cái, vội vàng nói: “Anh đúng là đồ miệng quạ đen.”
“Đứa ngốc.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô bĩu môi, không nhịn được xoa đầu cô, trong mắt đầy vụn sao.
Sự tương tác ngọt ngào giữa hai người rơi vào mắt hai người khác.
Lê Tuấn không còn cảm thấy khó chịu mãnh liệt như trước, ngược lại trong lúc đó, anh lại nghĩ đến Tống Ngọc.
Mà quản gia lúc nhìn hai người bọn họ, khóe miệng hơi cong lên.
Buổi chiều, mấy người Nguyễn Khánh Linh dưới sự dẫn dắt của quản gia đi tới một tòa cung điện khác, cách trang trí của cung điện này khác nhiều so với cung điện kia, một nhóm mấy người mới vừa bước vào cung điện này đã bị một cảm giác đè nén đập vào mặt.
Trang trí trong cung điện, dù là đồ trang trí hay tông màu tổng thể đều nhìn có hơi u ám.
Vừa bước vào cung điện này, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được siết quần áo co rụt cổ lại, cô luôn cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh, giống như có một cơn gió lạnh từ cổ áo thổi vào trong vậy….
Phạm Nhật Minh thấy thế liền duỗi tay ra, trực tiếp ôm cô vào lòng, trong giọng nói có chút lo lắng: “Lạnh không?”
Nếu là đổi lại trước kia, Nguyễn Khánh Linh sẽ vô cùng xấu hổ vì đứng trước mặt nhiều người như thế, nhưng lúc này cô quả thật có hơi sợ hãi, vì vậy liền gật đầu, nép vào vòng tay anh, cẩn thận nhìn xung quanh.
“Các vị chờ một chút.” Người quản gia nói rồi bỏ đi.
“Nơi này sao lại âm u…”
Nguyễn Khánh Linh vừa dứt lời, liền nghe thấy “Xoạt.“ một tiếng, sau đó mấy ngọn nến mờ ảo xung quanh được thắp sáng, mấy người nhìn về phía nguồn sáng lại nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
Nhưng người đàn ông đó rất nhanh liền rời đi ánh nến, tiếng giày da giẫm lên sàn gỗ đặc biệt rõ ràng trong đại sảnh cung điện trống trải này.
Từng bước một, không nhanh không chậm, lại hơi nặng nề.
Chẳng bao lâu, ở bên kia phòng khách, một chùm nến khác sáng lên, rồi sau đó là một phía khác…
Mãi cho đến khi cả hội trường đầy nến mới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia.
Thật cao, có thể thấy được người đàn ông mặc một bộ lễ phục màu đen, mái tóc được chải tỉ mỉ, dáng người cao gầy, từng bước đi về phía bọn họ.