Chương 901

Dứt khoát, thái độ của người quản gia đối với cô cũng khá thân thiện, ông ta dẫn cô đến một tòa nhà cực kỳ giống một cung điện.

Khi Nguyễn Khánh Linh bước vào bên trong, phát hiện tòa nhà này quả thật là đã được xây dựng theo khuôn mẫu của cung điện.

Chính giữa là một phòng khách rất lớn, nguy nga lộng lẫy, mang hơi thở của sự xa hoa.

“Quý cô, mời đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem tổng thể bày trí ở bên này một chút, hai ngày nay cô sẽ sống ở đây trước.”

Người quản gia nói.

“Cái gì? Tôi phải sống ở đây à?”

Nguyễn Khánh Linh theo phản xạ có điều kiện lên tiếng hỏi, trong lòng cô càng cảm thấy bất an vô cùng.

Người quản gia đó dường như không hề nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng điệu của cô, chỉ bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ngài Smith đã dặn dò như thế, tiếp theo đây, xin mời đi theo tôi.”

Nói xong, quản gia liền tiếp tục bước đi, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không đi nữa.

Cô đứng yên tại chỗ, nhướng mày hỏi vị quản gia đó: “Chồng tôi đang ở đâu? Tôi đến đây để tìm anh ấy, không phải đến để du ngoạn đâu.”

Nghe vậy, quản gia dừng bước chân, quay đầu lại, nhìn cô lần nữa.

Một lúc sau, ông ta lên tiếng nói: “Chồng của cô là ai?”

“Phạm Nhật Minh.”

Nguyễn Khánh Linh nói tên, sau đó cô nói thêm một câu: “Và cả bạn của tôi, Lê Tuấn, hiện tại bọn họ đang ở đâu?”

Ai biết, sau khi quản gia nghe Nguyễn Khánh Linh nói hai cái tên này xong, trên mặt ông ta lộ ra vẻ nghi ngờ, lắc đầu nói: “Thực sự xin lỗi cô Khánh Linh, tôi không biết cô đang nói gì nữa.”

Nguyễn Khánh Linh có chút nôn nóng, lại hỏi tiếp: “Ông không biết ông chủ của ông bắt cóc người ta sao?”

Cô vừa thốt ra những lời này, thì nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ còn đang mang vẻ điềm đạm và hòa nhã của ông lão quản gia, thoát chốc đã trở nên rất khó coi, hình như còn có chút tức giận nữa.

Giọng điệu cũng bộc lộ tâm trạng tức giận của ông ta.

Người quản gia già nói: “Cô Khánh Linh, cô có thể tìm người, nhưng tuyệt đối không được vu oan ông chủ của tôi, ngài ấy vẫn luôn là một người tốt, chính trực và lương thiện!”

“Phòng của cô ở trên lầu, phòng thứ hai ở bên trái, nếu như cô đã không có ý muốn đi tham quan, vậy thì mời lên lầu, mọi đồ ăn thức uống của cô ở đây, sẽ có một người hầu đặc biệt đem đến cho cô, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, lão quản gia không đợi Nguyễn Khánh Linh đáp lại, đã xoay người rời đi.

Thậm chí, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rằng, lúc ông ta rời đi, trong lòng vẫn có chút bực bội.

Có vẻ đã bị những lời nói ban nãy cô ấy, làm cho phật lòng rồi…

Tuy nhiên, người mà cô nghi ngờ là ông chủ của ông ta, vậy thì tại sao quản gia lại phản ứng thái quá đến như vậy.

Chẳng lẽ là thật sự đúng như lời người quản gia già đã nói, Smith là một người chính trực và lương thiện hay sao? Là cô đã lòng dạ hẹp hòi rồi à?

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, Nguyễn Khánh Linh đã cấp tốc lắc đầu phủ nhận rồi.

Có thể làm ra chuyện bắt cóc người khác rồi, làm sao có thể xem là người chính trực được cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play