Chương 871
Rõ ràng sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của anh ấy, địch ý trên người người đàn ông kia cũng ít đi không ít, anh đặt tờ báo lên trên bàn, sau đó ngồi lên ghế sopha, cũng ra hiệu cho Trung Huy ngồi xuống.
“Nếu như anh với em ấy ở bên nha, nhà chúng tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong anh bảo vệ em ấy tốt, đừng để em ấy khóc.”
Chẳng hiểu sao, sau khi nghe xong những lời này của người đàn ông, trong đầu anh ấy lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh ấy với Lâm Đỗ Nhã gặp nhau, người phụ nữ kia nói chuyện điện thoại, nói rằng sẽ không tự sát, bây giờ nghĩ lại, anh trai cô ấy nói như vậy, có lẽ là có liên quan đến lần trước.
Lúc này, Trung Huy không vội giải thích, mà hỏi ngược lại: “Cô ấy từng xảy ra chuyện gì sao?”
“Em ấy không nói với anh sao?”
Không ngờ người đàn ông nghe thấy Trung Huy nói như vậy thì rất kinh ngạc.
Anh ấy thân là bạn trai của Lâm Đỗ Nhã mà lại không biết chuyện này?
Vẻ mặt Trung Huy hoang mang, lắc đầu, trong lòng của anh ấy dâng lên sự tò mò.
Lúc này, ánh mắt người đàn ông kia hơi lóe lên, anh ta không trả lời vấn đề của Trung Huy, thay vào đó hỏi: “Anh với Nhã Nhã ở bên nhau bao lâu rồi?”
“….”
Không biết vì sao, lần này Trung Huy không vội vàng phủi sạch mối quan hệ với người phụ nữ kia nữa, anh ấy im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Vài ngày trước.”
“vài ngày trước?”
Người đàn ông lại lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà cuối cùng anh ta cũng không nói cho Trung Huy biết Lâm Đỗ Nhã từng xảy ra chuyện gì, chỉ nghiêm túc cường điệu với anh ấy một lần nữa: “Anh nhất định phải bảo vệ em ấy cẩn thận, không được để cho em ấy bị thương, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh, biết chưa?”
Người đàn ông nói cậu này xong thì trực tiếp quay người rời khỏi sảnh phụ, không thèm đợi Trung Huy trả lời.
Trung Huy cũng nhanh chóng đi theo.
Hai người cuối cùng cũng đi vào phòng khách, trong phòng có một nam một nữ tuổi trung niên đang ngồi ở đó, khí chất trên người hai người cũng rất tốt, hơi thở cũng rất mạnh mẽ.
Nếu như không phải Trung Huy ở bên cạnh Phạm Nhật Minh thời gian đã lâu, người bình thường chỉ sợ vừa đến nhà họ Lâm làm khách đã bỏ cuộc giữa đường rồi.
Nhưng mà, Trung Huy không phải người như vậy.
“Bố, đây là Trung Huy.”
Người đàn ông nói,
Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ vị quay đầu nhìn Trung Huy, khuôn mặt ông ấy rất hiền lành, ngay cả bà Lâm ngồi bên cạnh cũng rất thân thiết hòa ái.
Trung Huy vốn cho rằng, có sự dạy dỗ của anh trai Lâm Đỗ Nhã ở phía trước, vợ chồng nhà họ Lâm hôm nay gọi anh ấy tới, tám phần là để cảnh cáo anh ấy.
Chỉ là anh ấy không ngờ rằng, vợ chồng nhà họ Lâm gọi anh ấy tới đây đúng là chỉ đề làm khách, trong lời nói của bọn họ dường như còn mong muốn Trung Huy quan tâm chăm sóc Lâm Đỗ Nhã nhiều hơn một chút.
Khác hoàn toàn với phương thức uy hiếp của anh trai Lâm Đỗ Nhã, khi hai vợ chồng nhà họ Lâm nói chuyện luôn mang theo một chút áy náy không thể giải thích được, Trung Huy không biết phần áy náy kia từ đâu mà đến nhưng anh ấy lại có thể nhận ra điều đó.
Đột nhiên, ở phía sau anh ấy vang lên một giọng nữ trong trẻo, mang theo chút kinh ngạc.
“Trung Huy, tại sao anh lại tới đây?”