Chương 837

“Vậy anh cũng không thể ôm tôi bây giờ.”

Lăng Huyền hơi đỏ mặt nên liền đẩy anh ta ra, đeo cặp lên lưng rồi bước ra ngoài lớp.

Trần Hữu Nghị cũng nhanh chóng đi theo: “Vậy lúc nào tôi mới có thể ôm? Lúc không có ai có được không?”

Anh ta lại bắt đầu trêu chọc cô.

Lăng Huyền trừng mắt nhìn anh ta nhưng không phải là gay gắt mà giống như kiểu đùa giỡn vụn vặt giữa những người yêu nhau.

“Lúc không có người cũng không được!”

Trần Hữu Nghị bật cười, miệng thì nói như vậy nhưng anh ta vẫn bước lên phía trước rồi khoác vai cô hỏi: “Tối nay chúng ta sẽ đi ăn ở đâu vậy?”

Lăng Huyền vừa bỏ tay anh ta ra thì anh ta lại đưa tay lên.

Sau hai lần này cô ấy cũng bất lực nên đành kệ.

“Tùy.”

Lăng Huyền đáp.

Lần này cô đồng ý ăn tối với Trần Hữu Nghị.

Nghe vậy người đàn ông thấy có chút vui vẻ, cô ấy lại không từ chối mình sao?

Nụ cười trên mặt anh ta càng rạng rỡ, anh ta đưa cô ra khỏi trường học rồi nói: “Vậy đi ăn cơm.”

Khi anh ta đang lang thang vào buổi chiều thì nhìn thấy một nhà hàng khá tốt nên anh ta định đưa Lăng Huyền đi ăn ở đó.

Mặt người phụ nữ hơi nhăn lại, cô hỏi: “Ở ngoài trường sao? Buổi tối tôi còn phải về trường nữa.”

Nghe vậy Trần Hữu Nghị mỉm cười nói: “Yên tâm, buổi tối tôi sẽ đưa em về.”

Lúc này Lăng Huyền mới yên tâm mà đi cùng với anh ta.

Lúc hai người ăn xong trời cũng đã tối rồi.

Vốn dĩ Trần Hữu Nghị muốn có thêm nhiều thời gian hơn với cô chỉ có điều Lăng Huyền yêu cầu quay về nên mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng anh ta vẫn phải đưa cô về.

Bởi vì ngày mai cô ấy vẫn phải lên lớp dạy học nên phải về để chuẩn bị.

Trần Hữu Nghị đưa cô đến tầng dưới của khu ở.

Ngày trước anh ta cũng từng đến rồi nên rất thuộc đường.

Lăng Huyền đang định đi lên thì Trần Hữu Nghị ngăn cô lại rồi nghiêm mặt nói: “Lần sau nếu có thầy giáo hay nam sinh nào theo đuổi thì nhớ nói rằng tôi là bạn trai của em, nhớ chưa?”

Lăng Huyền nhướng mày cố ý chống đối lại anh ta: “Tôi còn không biết là tôi có bạn trai.”

Quả nhiên khi nghe thấy điều này sắc mặt của Trần Hữu Nghị liền trở nên khó coi, anh ta nheo mắt và mím môi nói: “Tôi không phải sao?”

“Ai nói là anh cơ chứ?”

Trần Hữu Nghị khó chịu nói: “Hôn, ôm và cũng ngủ cùng rồi vậy mà em nói không phải sao?”

“… có bệnh à.”

Lăng Huyền mắng anh ta một câu, cô bị lời nói của anh ta làm cho xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play