Chương 831
“Vậy buổi sáng anh gọi điện thoại cho tôi làm cái gì? Anh có biết tôi đang đi dạy không? Lúc ấy tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi còn tưởng là chuông điện thoại của học sinh, quá xấu hổ.”
Nghe vậy, Trần Hữu Nghị giống như là đang nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nụ cười của anh ta càng thêm đậm, còn mang theo vài lần trêu tức, nói: “Khó trách sau đó tôi gọi điện cho em, em lại tắt máy….”
“Anh còn cười nữa?”
Lăng Huyền tức giận nhìn chằm chằm vào anh ta, Trần Hữu Nghị xoa chóp mũi, vẻ mặt có chút hậm hực, anh ta lại đi đến bên cạnh Lăng Huyền, ôm cô ấy, dụ dỗ nói: “Tôi sai rồi, em cho tôi một cơ hội để đền bù, được không?”
Lăng Huyền nhìn anh ta một cáu, không nói chuyện, nhưng cô ấy lại đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.
“Không cần, anh cách xa tôi ra một chút là được.”
Lăng Huyền nói xong liền đi về phía trước.
Trần Hữu Nghị đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trong lòng không khỏi hụt hẫng.
Có điều ngay cả khi Lăng Huyền vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng với anh ta thì Trần Hữu Nghị cũng không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.
Anh ta nhanh chóng ổn định tâm trạng rồi đi đến trước mặt người phụ nữ.
Ai mà biết được lúc Trần Hữu Nghị còn chưa kịp đi tới bên Lăng Huyền, mới chỉ đi nửa đường thì anh ta đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi đến bên cạnh Lăng Huyền.
Trần Hữu Nghị dừng lại và nheo mắt nhìn một cách đầy nguy hiểm theo bóng dáng của hai người đang đi cùng nhau.
Lúc người đàn ông đó quay đầu nhìn Lăng Huyền, nụ cười của anh ta thật dung tục, nhất định là anh ta định giở trò với cô ấy…
Trần Hữu Nghị thật muốn chửi người, tại sao những tên đào hoa thối nát ở bên cạnh người phụ nữ kia lại nhiều đến vậy?
“Cô giáo Lăng, đã lâu không gặp. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp cô ở đây, thật là trùng hợp.” Người đàn ông mỉm cười nói.
Lăng Huyền cũng cười đáp lại: “Thời gian trước tôi đã xin nghỉ phép, hôm nay tôi cũng vừa mới trở lại.”
“Thì ra là như vậy, trong nhà cô có chuyện gì sao?”
“Có người bị ốm nên cần phải chăm sóc.”
“…”
Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa với nhau rồi cùng nhau bước về phía trước.
Lăng Huyền biết người đàn ông giáo viên này, anh ta dạy môn luật, ngay từ ngày đầu tiên cô đến trường dạy học, anh ta đã rất nhiệt tình với bản thân cô và thỉnh thoảng sẽ xuất hiện xung quanh cô.
Cô có thể cảm nhận được rằng thầy giáo này quan tâm đến cô nhiều hơn so với các đồng nghiệp khác.
Nếu như là trước đây thì cô sẽ nói chuyện với thầy giáo này một hai câu rồi bỏ đi.
Nhưng hôm nay cô nghĩ đến Trần Hữu Nghị vẫn còn ở phía sau rồi lại nghĩ đến anh ta vừa nãy còn cười trên nỗi đau của người khác cho nên trong lòng cô liền cố ý trả thù.
Vì vậy mà Lăng Huyền cùng người thầy giáo đó đi cùng nhau về phía trước còn Trần Hữu Nghị thì lặng lẽ đi phía sau, anh ta nhìn về phía hai người bằng ánh mắt tối sầm lại và hiện lên một nỗi oán hận.
Nhưng dường như Lăng Huyền đã để anh ta vào quên lãng.