Chương 809
“Anh… anh bỏ ra.”
Khuôn mặt Lăng Huyền xấu hổ lại càng đỏ hơn, cô ấy muốn rút tay của mình khỏi tài người đàn ông.
“Tôi không bỏ.”
Trần Hữu Nghị lại bắt đầu chơi xấu, làm cho cả người Lăng Huyền nóng lên, suy nghĩ vô cùng rối loạn, không dám nhìn anh ta.
Trần Hữu Nghị nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô ấy, lại thêm lúc nãy anh ta có uống chút rượu, đầu óc liền xúc động, nhịn không được mà cúi người xuống hôn lên môi cô ấy.
Thời điểm môi hai người chạm vào nhau, Lăng Huyền cứ như là bị điện giật vậy, cả người, thậm chí đến cả da đầu, đều tê dại.
Lần này, cô ấy không đẩy Trần Hữu Nghị ra.
Mà cô ấy cũng không từ chối, làm cho Trần Hữu Nghị càng lớn mật hơn.
Anh ta dứt khoát leo lên giường Lăng Huyền.
Dưới tác dụng của rượu, hai người có chút tình mê ý loạn, lần này, Trần Hữu Nghị không muốn chạm trước vào Lăng Huyền, anh ta vẫn còn lo người phụ nữ này sẽ từ chối, nhưng trên thực tế hai người đã rơi vào trạng thái rất nhanh.
Có lần đầu tiên rồi, lần thứ hai giữa Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền, hầu như có loại cảm giác ăn ý với nhau, còn có khát vọng với cơ thể đối phương, mặc dù Lăng Huyền rất không muốn nhận, nhưng khó mà phủ nhận được.
Giữa nam nữ làm loại chuyện này, thực sự có hứng thú…
Sau khi hai người làm lần thứ hai, Lăng Huyền liền sợ mệt, làm thế nào cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mặc dù Trần Hữu Nghị còn chưa thỏa mãn, nhưng mà anh ta cũng lo lắng nếu như cưỡng ép cô ấy, cô ấy sẽ tức giận, vì vậy đành cố nén dục vọng lại, ôm cô ấy vào lòng thật chặt.
Hai người yên tĩnh một lát.
Trần Hữu Nghị hoảng hốt mà cảm thấy mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy.
Hai ngày trước anh ta còn cho rằng, Lăng Huyền sẽ không tha thứ cho anh ta, nhưng không ngờ tới, hôm nay cô ấy lại nằm trong lòng mình.
Anh ta cảm thấy mỹ mãn mà hôn lên trán cô ấy.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của người phụ nữ, Trần Hữu Nghị nhịn không được mà trên ghẹo: “Cô xem cô đi, không phải là rất thích tôi sao?”
Vẻ mặt Lăng Huyền rất không tự nhiên, cô ấy giả vờ như không nghe thấy.
Trần Hữu Nghị thấy thái độ giả vờ của cô ấy, hơi bất mãn, vì vậy anh ta lại nhéo nhéo cằm cô ấy, nói tiếp: “Lần trước cô từ chối Thẩm Lăng, tôi đều nhìn thấy hết rồi, vì vậy, em cũng đừng ấu trĩ nữa, ở bên tôi đi được không? Hử?”
Lăng Huyền không ngờ được anh ta lại biết chuyện của mình và Thẩm Lăng.
Cô ấy có chút buồn bực mà chửi anh: “Anh biến mất vài ngày đó, có phải là âm thầm theo dõi tôi và Thẩm Lăng không?”
Trần Hữu Nghị cười cười, không phủ nhận.
Lúc này, Lăng Huyền đánh lên vai anh ta một cái: “Rốt cuộc là ai ấu trĩ hả?”