Chương 798
Bởi vì Tịch, Lăng Huyền thích ăn socola, hơn nữa cô ấy rất kén ăn, không phải là socola cao cấp thì không ăn, trước đây lúc hai người đang đi học, bởi vì Thẩm Lăng không có nhiều tiền như vậy, miễn cưỡng mà tĩnh góp rất lâu mới mua được cho cô ấy một hộp, lúc đó dáng vẻ của cô ấy rất vui vẻ, đến nay Thẩm Lăng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Vì vậy bây giờ theo đuổi lại Lăng Huyền, đương nhiên là không thể thiếu socola.
Nhưng mà, khi Lăng Huyền được anh ta tặng socola và hoa tươi hai người, tỏng lòng bắt đầu khó chịu.
Cô ấy hiểu rất rõ, mình không thích Thẩm Lăng, nhưng mà cứ nhận đồ của anh ấy như vậy, lại cảm thấy giống như tham lợi vậy, hơn nữa, cô ấy cũng biết hãng socola đó, cô ấy thực sự rất thích ăn, nhưng mà giá cả không rẻ.
Cô ấy cứ cảm thấy áy náy.
Vì vậy, vào một buổi trưa, Lăng Huyền hẹn Thẩm Lăng ra ngoài, nói rõ mọi chuyện với anh ta.
“Thẩm Lăng, anh không cần đưa socola và hoa tươi cho tôi mỗi ngày đâu.”
Lăng Huyền nói.
Thẩm Lăng mỉm cười: “Không sao, tôi đã nói là muốn theo đuổi lại em rồi, chắc chắn phải kèm theo hành động chứ.”
“Không phải… Thẩm Lăng, giữa chúng ta là không thể, chắc anh hiểu rõ tôi, không thích chính là không thích, tôi sẽ không vì bất cứ hành động gì của anh, mà thích anh.”
Lăng Huyền nói rất rõ ràng, nhưng mà rất tổn thương người khác.
Nụ cười của Thẩm Lăng liền cứng ngắc, anh ta trầm mặc một lát, lại khói hiểu là hỏi: “Nhưng mà, tôi cảm thấy mấy ngày nay, thái độ của em đối với tôi thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ… đều là cảm giác của tôi sai rồi sao?”
Lăng Huyền không muốn lừa anh ta, nhưng nói thật lại làm tổn thương người quá, cô ấy do dự một lát, vẫn quyết định nói sự thật cho Thẩm Lăng.
“Là bởi vì Trần Hữu Nghị, tôi và anh ấy… có chút mâu thuẫn, tôi muốn chọc tức anh ấy, vì vậy mới… lợi dụng anh, xin lỗi anh, Thẩm Lăng.”
“… Hóa ra là như vậy, xem ra là tôi tự mình đa tình rồi…”
Đột nhiên Thẩm Lăng cười vừa chua xoát vừa đau khổ, lần này, anh ta không níu kéo nữa, chỉ nhìn Lăng Huyền, nói: “Được, tôi hiểu rồi, Lăng Huyền.”
Nói xong câu này, không đợi Lăng Huyền nói gì, anh ta đã đi trước.
Chân Lăng Huyền hơi động, cô ấy muốn đuổi theo, nhưng mà nghĩ lại, cô ấy đổi theo thì có tác dụng gì đâu? An ủi sao? Vậy thì cô ấy quá khốn nạn rồi.
Ây da, bỏ đi, vẫn là cho anh ấy thời gian để tiêu hóa đi.
Một màn này lại bị Trần Hữu Nghị nhìn thấy, lúc này anh ta đúng rất gần, nghe thấy được đối thoại của hai người, không thể không phủ nhận, trong lòng anh ta cảm thấy rất vui.
Còn tưởng người phụ nữ của mình sắp bị người khác cướp đi rồi, không ngờ được, hôm nay lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Ừm.
Hôm nay Trần Hữu Nghị cảm thấy rất hài lòng với Lăng Huyền.
Nhưng mà, sau khi vui mừng, anh ta lại nhịn không được mà tức giận.
Bây giờ vẫn còn quá sớm để anh ta vui mừng, mặc dù Lăng Huyền thích anh ta, nhưng mà, chuyện anh ta làm trước đây, đã chạm vào vảy ngược của người phụ nữ, bây giờ cô ấy nhìn thấy mình liền đi đường vòng.
Phải làm thế nào thì bọn họ mới hòa thuận lại đây?