Chương 792

Anh ta nói, nhíu mày, giả vờ chạm vào chân mình, lúc này mới tiếp tục nói: “Cô không biết đâu, thật ra hai đêm nay chân của tôi đều rất đau, vô cùng khó ngủ, uống chút rượu có thể khiến tôi chìm vào giấc ngủ hơn.”

“…”

Lăng Huyền nhìn dáng vẻ anh ta nghiêm túc khi nói ra những lời này, nhất thời cũng không biết nên tin lời anh ta hay nghi ngờ anh ta.

Cô ấy suy nghĩ một chút, mới nói: “Anh đợi một chút, tôi đi hỏi bác sĩ.”

Sau đó rời đi.

Có điều Trần Hữu Nghị không hề cảm thấy lo lắng, dù sao anh ta đã sớm thông đồng với bác sĩ rồi.

Quả nhiên, một lúc sau khi Lăng Huyền trở về, còn mang theo một chai rượu vang.

Dù vậy, nhưng sắc mặt của cô ấy vẫn có chút nghiêm túc nói với Trần Hữu Nghị: “Cho dù bác sĩ nói có thể uống rượu, nhưng anh cũng không được uống nhiều, biết chưa?”

“Tuân mệnh.”

Trần Hữu Nghị nửa cười nửa nghiêm túc, đôi mắt hoa đào khẽ nhưỡng lên, vô tình mang theo chút tà khí, khiến tim Lăng Huyền đập nhanh hơn hai nhịp.

Cô ấy vội vàng mắng mình là đồ mê trai, lúc này mà còn bị anh mê hoặc.

Lăng Huyền nhanh chóng kìm nén cảm xúc trong lòng mình, sau đó đưa đũa cho Trần Hữu Nghị.

Anh ta ăn rất nhanh, nhưng tư thế khi ăn vô cùng tao nhã, vô cùng đẹp.

Lăng Huyền ngồi trên sô pha, cô ấy vô thức nhận ra mình đã nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ không thể giải thích nổi.

Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ cái gì vậy chứ? Vậy mà lại có tâm tư với một người bệnh sao?

“Tôi ăn xong rồi.”

Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lăng Huyền.

“Được.”

Cô ấy vội vàng đứng lên, dọn dẹp bát đĩa của anh ta, sau đó rót cho anh một ly rượu vang.

“Đây, chỉ được uống một ly này thôi.”

Lăng Huyền nói.

Trần Hữu Nghị nhướng mày, tỏ vẻ không sao cả, nhưng anh nhìn người phụ nữ trước mắt, có chút bất mãn hỏi: “Cô không uống sao?”

“Hả? Tôi không uống rượu.” Lăng Huyền nói.

Cô ấy rất ít khi uống rượu, lúc trước khi ra ngoài hội họp cùng với bạn bè, mọi người đều uống rượu, cô ấy cũng không uống, hơn nữa dáng vẻ say rượu, ở trước mặt bạn bè thì còn tốt, như bây giờ, ở đây. Vẫn là thôi đi.

Ai ngờ, vừa nghe thấy cô ấy không uống, sắc mặt của Trần Hữu Nghị lại trở lên thất vọng.

Anh ta thậm chí còn đặt ly rượu xuống, thở dài nói: “Uống rượu phải có hai người uống mới thú vị, nếu như cô không uống, vậy một mình tôi uống cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng không uống.”

Nói xong, anh ta lại thở dài thườn thượt: “Ai, buổi tối cho dù có đau đớn thì nhịn một chút là được, có sao đâu chứ? Dù sao người ta cũng không để ý.”

Nghe thấy người đàn ông đang lẩm bẩm ở đó, Lăng Huyền cảm thấy rất bất lực.

Sao cô ấy lại cảm thấy, sau khi Trần Hữu Nghị này xảy ra tai nạn xe, đến tính cách cũng thay đổi rất nhiều vậy.

Bây giờ Trần Hữu Nghị lại cho cô ấy một cảm giác như một đứa trẻ lớn xác…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play