Chương 759
Mỗi lần Lăng Huyền tranh luận cùng Trần Hữu Nghị, chưa bao giờ cô ấy chiếm thế thượng phong, lần này cũng vậy, chỉ một lời nói của Trần Hữu Nghị cũng có thể khiến cô ấy á khẩu không trả lời được.
“Đây là sự thực, Lăng Huyền, nếu như cô cam tâm tình nguyện gả cho Thẩm Lăng, tôi sẽ lập tức cút khỏi tầm mắt cô, cam đoan rằng sau này không dây dưa đến cô nữa. Nhưng nếu như cô gả cho anh ta, chỉ để khiến cho mẹ anh ta vui vẻ, vậy thì hôn nhân của hai người sẽ không hề có nển tảng tình yêu, sau này làm sao có thể chung sống hạnh phúc được chứ?”
Giọng điệu của Trần Hữu Nghị nghiêm túc nhưng câu từ lại rối tinh rối mù, mà những lời nói của anh ta, cùng với khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị kia đã khiến Lăng Huyền tức giận.
Cô ấy đẩy mạnh anh ta, khuôn mặt cô ấy trông khó chịu hơn bao giờ hết.
Cô ấy tức giận nói: “Anh thì biết cái quái gì chứ? Lăng Huyền tôi thích ai, muốn kết hôn với ai, tất cả đều là chuyện riêng của tôi. Anh xí mũi vào làm cái quái gì?”
Lời vừa dứt, cô ấy ngước mắt nhìn Trần Hữu Nghị đang vô cùng sững sờ, nhưng cuối cùng, sự u ám trong đáy mắt anh ta lại nổi lên, khiến Lăng Huyền không khỏi hoảng sợ.
“Được, chuyện của cô không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là một thằng không có không có lòng tự trọng. Lại còn rảnh rỗi đến phá đám chuyện của cô. Sau này cô thích ai, yêu ai, tôi không thèm quản nữa.”
Sau khi nói xong những lời này, Trần Hữu Nghị đạp cửa đi ra ngoài, để lại Lăng Huyeefn một mình trong phòng chứa đồ, lưng cô đổ mồ hôi lạnh, buồn bực đến không thở nổi.
Cô ấy dường như đang cố gắng chạy trốn, ngay lập tức rời khỏi phòng chứa đồ, cô chạy mãi, đến khi dừng lại, mới vội vàng hít sâu một hơi, lúc này mới hoàn hồn trở lại.
Lăng Huyền như người mất hồn, không biết làm cách nào để trở về phòng bệnh.
Mẹ Thẩm Lăng vẫn đang nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, may mà bà ấy chưa nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm lúc này của cô ấy.
Lăng Huyền bước tới, kéo lại chăn cho bà ấy, rồi mới rời khỏi phòng.
Cô ấy đóng cửa phòng lại, đi đến ngồi trên chiếc ghế sofa bên ngoài, trông cô ấy lúc này có chút ngẩn ngơ đến khó hiểu, tâm trí cô ấy đều lặp đi lặp lại những lời nói mà Trần Hữu Nghị nói với cô ấy khi nãy.
Còn có lúc anh ta rời đi, ánh mắt anh ta nhìn cô ấy là sự thất vọng xen lẫn một chút tiếc thương khó tả.
Lăng Huyền vốn là một người cứng cỏi, cô ấy không chịu được sự thương cảm của người khác, đặc biệt người đó lại là Trần Hữu Nghị.
Lăng Huyền cảm thấy vô cùng chán nản, cô ấy đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cổ tay Lăng Huyền đột nhiên bị kéo lại, một lần nữa cô ấy lại bị đẩy vào tường.
Lăng Huyền nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt anh ta vẫn tuấn tú như ngày nào.
Là Thẩm Lăng.
“Thời tiết lạnh như thế này mà dám dùng nước lạnh rửa mặt, không sợ bị cảm à?”
Không đợi Lăng Huyền lên tiếng, anh ta đã lấy khăn giấy ra và lau mặt cẩn thận cho cô ấy.
Đầu bàn tay của anh chỉ cách gò má thanh tú của người phụ nữ ấy một lớp khăn giấy, thậm chí anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của đầu ngón tay.
Hai người không nói thêm câu nào, nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại vô cùng gần gũi, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Không khí trong phòng dường như có chút mập mờ.
Nhịp tim Thẩm Lăng dường như đập nhanh hơn bao giờ hết, người phụ nữ mà anh luôn nghĩ về hằng đêm, giờ đây đang ở ngay trước mắt anh, hơn nữa còn đứng gần anh hơn bao giờ hết.