Chương 757

Chỉ cần Lăng Huyền không tiếp tục yêu người đàn ông đó, thì tất cả những chuyện khác, đối với anh mà nói chẳng đáng là gì.

Trần Hữu Nghị nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, vội vàng đến bệnh viện.

Anh ta vừa ra khỏi thang máy đã bắt gặp Lăng Huyền từ trong phòng bệnh đi ra, cô cúi đầu bước đi, sắc mặt không còn hồng hào nhý trước, có chút phờ phạc, xanh xao.

Lăng Huyền không nhìn thấy Trần Hữu Nghị, cô ấy xoay người, hướng lưng về phía anh rồi bước đi.

Ðôi mắt người đàn ông dán chặt vào tấm lưng gầy gò của cô, ánh mắt anh dường như có lửa cháy, anh ta vội vàng nhấc chân lên, vượt qua đám đông trước mặt, sải bước về phía người phụ nữ ấy.

Mẹ của Thẩm Lăng đã ngủ thiếp đi, Lăng Huyền cảm thấy suốt ngày ở trong phòng bệnh cũng có chút buồn chán, liền đi ra ngoài để hít thở không khí.

Khi cô đi qua góc hành lang, đột nhiên có một lực từ phía sau kéo mạnh cánh tay của cô, cô chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong một cái kho nhỏ đóng kín cửa.

Cô vô cùng hoảng hốt, vốn định lớn tiếng kêu cứu, nhưng cho đến khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt, cô lại không dấu khỏi vẻ ngạc nhiên.

“Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Vẻ hoảng sợ trong mắt Lăng Huyền dần dần thu lại, nhưng thay vào đó là sự ngạc nhiên, có chút ngượng ngùng và mất tự nhiên không dễ phát hiện.

“Cô định kết hôn với Thẩm Lăng sao?”

Lý do tại sao Trần Hữu Nghị hỏi Lăng Huyền câu hỏi này là vì anh ta muốn chính miệng cô trả lời câu hỏi ấy.

Lăng Huyền chưa bao giờ nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Hữu Nghị, ánh mắt của anh ta vừa nghiêm túc, vừa đem theo sự thâm tình khó giấu, điều này khiến cho cô không khỏi có chút né tránh.

Lãng Huyền gật đầu: “Ừm.”

“Nhìn vào mắt tôi, nói cô phải gả cho Thẩm Lăng.”

Trần Hữu Nghị bắt lấy cằm cô, ánh mắt anh ta hiện lên sự nghiêm túc khó thấy.

Lăng Huyền bị anh ta bắt lấy cằm, cảm thấy vô cùng khó chịu, thêm vào đó là sự cưỡng bức lạnh người và sự thúc ép trong lời nói của Trần Hữu Nghị khiến cô ấy cảm thấy có phần hoảng sợ.

Hai ngày nay, Lăng Huyền vô cùng buồn bực, lửa giận trong lòng cô vốn đã dâng cao, giờ đây dưới sự bức ép của Trần Hữu Nghị, cô như thể bùng nổ.

Lăng Huyền đẩy tay anh ta ra, đem hết buồn phiền trong lòng trút lên Trần Hữu Nghị : “Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho anh biết? Trần Hữu Nghị, anh tưởng rằng anh là ai? Anh tưởng rằng anh muốn tôi làm gì tôi phải làm đấy ư? Chúng ta cùng lắm chỉ là bạn bè, tôi cưới ai cũng phải xin phép anh sao?”

Giọng của cô ấy trầm xuống, nhìn khuôn mặt của Trần Hữu Nghị càng ngày càng tối sầm lại.

Trong đáy mắt anh ta hiện lên sự u tối và kìm nén cơn giận mà trước đây cô chưa từng thấy qua.

“Chúng ta cùng lắm là bạn? Lăng Huyền, sao cô dám nói như vậy chứ?”

Thực ra, sau khi nói ra những lời đó, Lăng Huyền liền cảm thấy có chút hối hận, nhưng khi nhìn thái độ của Trần Hữu Nghị, cô ấy lại không thể kiềm chế được tính khí nổi loạn của mình.

Vì vậy cô ấy hất cằm lên, bướng bỉnh nói: “Sao tôi không dám nói… á. … ”

Lăng Huyền còn chưa nói hết câu, Trần Hữu Nghị đã cúi đầu, hôn cô ấy, không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào lên tiếng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play