Chương 753
Anh nói: “Lúc đó còn có một Chủ tịch của công ty khác ăn cơm chung với bọn anh, nhìn cũng có ý với cô ta, trước khi anh rời đi, đã nói với ông ta một tiếng, để ông ta đi xem người phụ nữ kia một chút.”
“A, vậy chẳng phải là cô ta sẽ phát sinh quan hệ với một người đàn ông xa lạ sao?”
Nguyễn Khánh Linh cảm thán một chút, chỉ có điều, cô tuyệt đối sẽ không đồng tình với người phụ nữ Ôn Thục Nhi kia, ai bảo cô ta bỏ thuốc muốn quyến rũ Phạm Nhật Minh của cô chứ?
Coi như là dù có phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, đó cũng là do cô ta tự tìm, không thể trách ai được.
Cho nên, cô cũng chỉ dừng lại ở cảm thán.
Ngược lại Phạm Nhật Minh thâm sâu lắc đầu: “Cũng không hẳn là như vậy, nếu như hai người đó vẫn còn có lý trí đi gọi bác sĩ thì sẽ xong việc, sẽ không xảy ra chuyện khác người gì.”
“Chỉ là…” Giọng nói của người đàn ông dừng lại một chút, khóe miệng của anh cong lên thành một vòng trào phúng.
“Dựa theo tính cách của Ôn Thục Nhi, chỉ sợ có thể lên giường với Chủ tịch kia cũng xem như là thỏa mãn nguyện vọng của cô ta ở một mức độ nào đó.”
“Sao lại nói như vậy?”
Nguyễn Khánh Linh tò mò hỏi.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy dáng vẻ bé cưng tò mò của cô, không nhịn được gõ đầu cô một cái, hình như con nhóc này rất hiếu kỳ mấy chuyện như thế này.
Nhưng là loại ngây thơ như cô lại khiến cho Phạm Nhật Minh được lợi rất nhiều.
Ít nhất thì bây giờ kiểu phụ nữ có thể đơn thuần được như cô thế này, đặc biệt là đối với loại phụ nữ đã bước chân vào xã hội mà nói, lòng ham muốn công danh lợi lộc là bẩm sinh của mỗi người, cho nên, Phạm Nhật Minh sẽ không chỉ trích những người phụ nữ khác quá nặng.
Nhưng một khi loại bé thỏ trắng trong trẻo như Nguyễn Khánh Linh xuất hiện, dĩ nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt và hứng thú của anh một cách chặt chẽ.
“Cô ta quyến rũ anh, đơn giản chính là vì tiền và quyền, mà Chủ tịch kia cũng có thể cho cô ta những thứ này, lên giường với ông ta, cô ta cũng có thể có được những thứ kia, tất nhiên là bằng lòng rồi.”
Mặc dù Phạm Nhật Minh không biết kết quả của chuyện này, nhưng mà anh vẫn có thể nói ra những lời chắc chắn như thế này.
Cũng bởi vì anh hiểu rõ nhân tình thế thái, và hiểu rõ Ôn Thục Nhi.
Đột nhiên Nguyễn Khánh Linh cười có chút xảo quyệt, hỏi: “Chủ tịch kia bao nhiêu tuổi rồi? Dáng vẻ ra sao?”
Cô là phụ nữ, tất nhiên suy nghĩ có chút không giống với Phạm Nhật Minh.
Nếu như giống với Phạm Nhật Minh nói, Chủ tịch kia cũng có thể cho Ôn Thục Nhi thứ mà cô ta muốn, hơn nữa Chủ tịch kia còn có ý với cô ta, vậy vì sao cô ta còn muốn mạo hiểm bỏ thuốc Phạm Nhật Minh chứ?
Tám phần là vì cô ta chướng mắt Chủ tịch kia rồi, cho nên mới muốn liều một phen, để xem Phạm Nhật Minh có thể mắc câu hay không.
Phạm Nhật Minh nhíu nhíu mày: “Khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường.”
Khoảng bốn mươi tuổi sao?
Nguyễn Khánh Linh càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong đầu mình.