Chương 707
Phó chủ tịch tiến lên trước, mở cửa cho Phạm Nhật Minh.
Nhìn thấy ba người đi vào, đặc biệt là khi nhìn thấy Ôn Thục Nhi, ánh mắt của Lý Đức Sơn lập tức sáng lên, giống như mèo thấy chuột vậy, nhìn chằm chằm vào cô ta cho đến khi cô ta ngồi xuống.
Phạm Nhật Minh bình tĩnh nhìn phản ứng của ông ta.
“Chủ tịch Minh đến rồi. Thật sự không hổ là cậu chủ nhà họ Phạm, phong thái hiên ngang này quả thật không giống với người bình thường mà.”
Lý Đức Sơn cười nói, đương nhiên ông ta biết thân phận của Phạm Nhật Minh, cho nên ông ta cũng không hề có ý định thất lễ.
“Chào chủ tịch Sơn.”
Phạm Nhật Minh cũng cười, chủ động bắt tay với Lý Đức Sơn.
Anh làm như vậy, Ôn Thục Nhi và phó chủ tịch tất nhiên cũng không thể ngồi không, bọn họ cũng đứng dậy, cung kính lịch sử bắt tay với Lý Đức Sơn.
Khi Lý Đức Sơn bắt tay với Ôn Thục Nhi, ông ta còn cố ý vuốt mu bàn tay của Ôn Thục Nhi, gương mặt khi cười đầy thịt.
“Chào chủ tịch Sơn, tôi tên Ôn Thục Nhi, là thư ký của chủ tịch Minh.”
Mặc dù Ôn Thục Nhi rất chán ghét người đàn ông trung niên bụng bự trước mặt này, cũng rất ghê tởm khi ông ta nắm tay cô ta như vậy, nhưng cô ta cũng biết rõ lai lịch của người đàn ông này nên đành chịu đựng.
Lý Đức Sơn thấy Ôn Thục Nhi cười, lại nghe thấy giọng nói mềm mại của cô ta, cả người rung lên, tay nắm tay cô ta lại càng nắm chặt hơn.
Ông ta cười nói: “Thật sự ngưỡng mộ chủ tịch Minh, còn có người đẹp làm bạn bên cạnh.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh khẽ cười, không nói gì.
Ôn Thục Nhi cũng giả bộ xấu hổ, nhân cơ hội rút tay về, nói: “Chủ tịch Sơn nói đùa rồi, người đàn ông ưu tú như anh, e rằng phụ nữ đều muốn tranh giành dính lấy anh thôi.”
“Ha ha ha. Nói đùa rồi nói đùa rồi.”
Lý Đức Sơn rất hưởng thụ lời khen ngợi của Ôn Thục Nhi, ông ta cười to, thấy ông ta cười, hai người bạn của ông ta cũng cùng cười to lên, thoáng chốc, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười của những người đàn ông trung niên.
Ôn Thục Nhi, Phạm Nhật Minh còn có phó chủ tịch, bọn họ đều là những người có học thức cao, trong lòng đều có chút chống lại với tiếng cười của ba người này, chỉ có điều, bọn họ đều không biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ.
Trong bữa tiệc, Phạm Nhật Minh và Lý Đức Sơn bàn chuyện làm ăn.
Vốn dĩ đã đồng ý sẽ bỏ vốn, nhưng lúc này khi phó chủ tịch nhắc đến, Lý Đức Sơn và bạn bè của ông ta đều nhìn nhau cười, bắt đầu đổi chủ đề.
“Lát nữa chủ tịch Minh còn có chuyện gì không?” Lý Đức Sơn hỏi.
Mặc dù trong lòng Phạm Nhật Minh cảm thấy phiền phức, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cười hỏi: “Sao vậy? Chủ tịch Sơn có sắp xếp gì sao?”
Lúc này, Lý Đức Sơn dường như liến nhìn Ôn Thục Nhi, cười gật đầu, lại khoác vai hai anh em bên cạnh, cười nói: “Tôi với bọn họ đã sớm nói sẽ đi chơi bowling, nhưng vẫn luôn có ít người, bây giờ đúng lúc cộng thêm ba người các người, nhiều người một chút chơi mới vui.”
Nghe vậy, ánh mắt Phạm Nhật Minh trầm xuống, có điều anh lại không hề trực tiếp từ chối, mà là hỏi phó chủ tịch và Ôn Thục Nhi: “Lát nữa hai người có việc gì không?”
Phạm Nhật Minh không nói muốn đi, bọn họ sao có thể có việc được chứ?