Chương 689

Bình thường anh ta có quy định lúc lái xe sẽ không nhận bất cứ cuộc gọi nào, nhưng mà khi nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gọi, anh ta nhíu mày, sau đó miễn cưỡng chọn chế độ rảnh tay và bắt máy.

“Lái xe đến sân bay đi.”

Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Phạm Nhật Minh, tiếp đó là Nguyễn Khánh Linh ngồi thẳng người, tầm mắt chặt chẽ nhìn thẳng vào điện thoại của Giang Đức.

Là Nhật Minh gọi đến.

“Cậu đang ở sân bay sao?”

Giang Đức một bên hỏi, một bên nắm vô lăng quay đầu xe.

“Ừ, tôi lo lắng cho cô ấy. Sau khi họp xong tôi đã ngồi máy bay riêng để bay về.”

Phạm Nhật Minh không biết rằng Nguyễn Khánh Linh cũng có thể nghe thấy những lời này, cho nên lúc nói chuyện với Giang Đức không hề che giấu sự quan tâm của mình dành cho Khánh Linh.

Như vậy sự lo lắng rõ ràng này của anh đã đường đường chính chính lọt vào tai của Nguyễn Khánh Linh.

Trên mặt Giang Đức lộ ra vẻ tươi cười, ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh ngồi ở hàng ghế sau, tâm tình vừa rồi còn có chút lạnh lẽo lúc này lại dần dần trở về như cũ, thậm chí hai má của cô cũng có cảm giác hơi nóng nóng.

Anh nói anh lo lắng cho cô cho nên mới đêm qua đã bay về đây, hơn nữa, bây giờ người còn đang ở ngay sân bay.

Tưởng tượng ra cảnh mình sắp được gặp Nhật Minh, vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh cũng tốt lên rất nhiều.

Giang Đức biết Nguyễn Khánh Linh chắc chắn là chờ không kịp cho nên mới cố ý tăng tốc độ xe chạy nhanh hơn, khoảng hai mươi phút sau xe cũng đến được sân bay.

Bởi vì hiện tại thời gian vẫn còn sớm cho nên sân bay rất vắng người, hầu như là không có ai đến.

Nguyễn Khánh Linh và Giang Đức vừa xuất hiện, Phạm Nhật Minh lập tức nhìn thấy.

Anh bước rất nhanh, bước chân rất rộng, cuối cùng ôm lấy cô gái mà mình luôn nhớ đến vào trong ngực.

Lúc này, Giang Đức vì không muốn quấy rầy hai vợ chồng ôm ấp, nên anh ta rất thức thời mà tự động rời đi trước.

Cả thân mình nhỏ nhắn của Nguyễn Khánh Linh vùi trong áo khoác của anh, hơi ấm khiến cho khuôn mặt nhỏ cũng phải ửng đỏ lên.

Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chốc lát, ai cũng không nói chuyện, ai cũng không lên tiếng.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Linh nghĩ tới một vấn đề: “Vậy anh có phải lập tức quay về nữa không?”

Phạm Nhật Minh buông cô ra, vòng tay ôm cô, sau đó đưa cô cùng đi trên bãi cỏ, nói: “Em đi cùng với anh đi.”

“Hả?”

Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc, cô không kịp phản ứng lại đã bị Phạm Nhật Minh lôi kéo lên máy bay.

Vì là máy bay tư nhân cho nên trang trí bên trong cũng rất xa hoa và riêng tư.

Hoàn toàn mang đến cảm giác giống như là ở trong phòng ngủ.

Máy bay nhanh chóng cất cánh, Nguyễn Khánh Linh không biết nên cảm giác như thế nào, giống như là bị lạc vào trong sương mù.

Cô hỏi: “Không được đâu, em còn chưa bàn bạc chuyện bản thảo xong xuôi với biên tập mà, anh đưa em đi như vậy, cô ấy không thể liên lạc được với em thì làm sao bây giờ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play