Chương 668

Phạm Nhật Minh nghe được cô không chút do dự lựa chọn chờ đời, anh có chút cảm động, khẽ mỉm cười, ôm lấy cô càng chặt hơn, nói: “Em nói mấy lời này, xem ra dù có gì đi nữa anh cũng phải lập nên nghiệp lớn ở Lâm Đồng.”

“Ý em không phải là như vậy.”

Nguyễn Khánh Linh có hơi sốt ruột, cô còn tưởng rằng Phạm Nhật Minh hiểu lầm ý tứ của cô, cô không muốn tạo áp lực quá lớn cho anh, cô chỉ muốn an ủi anh mà thôi: “Anh có gây dựng nên sự nghiệp lớn hay không, không phải là điều quan trọng. Quan trọng là anh phải biết, cho dù anh có như thế nào đi nữa, em vẫn sẽ luôn ủng hộ anh.

“Đồ ngốc.”

Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dạng cô gấp đến mức mặt đỏ bừng, trong lòng càng thêm ấm áp, nhịn không được dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu của cô.

Anh chậm rãi nói: “Khánh Linh, mặc kệ có như thế nào đi chăng nữa, em cũng phải nhớ kỹ, dù cho anh có bị điều đến công ty ở Lâm Đồng, anh cũng có khả năng chăm sóc cho em.”

“Sở dĩ anh còn giao thiệp với tập đoàn nhà họ Phạm là bởi vì ông nội cũng là bởi vì bố mẹ của anh, chỉ cần ông nội còn sống một ngày, thì anh không thể sử dụng thủ đoạn cưỡng chế để thu mua tập đoàn lại được. Anh muốn làm ông ấy cam tâm tình nguyện, danh chính ngôn thuận mà trao quyền tiếp nhận và quản lý tập đoàn nhà họ Phạm vào tay anh.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt của Phạm Nhật Minh bỗng trở nên có chút sắc bén, trong phút chốc này, trông anh cực kỳ giống như đang làm việc.

Nguyễn Khánh Linh nhìn anh trong lòng có chút rung động, nhưng lúc này không phải rung động bởi vì vẻ ngoài của anh mà là bởi vì những lời đối phương vừa nói, anh còn có chí hướng và năng lực.

Có lẽ, những người đàn ông giống như Phạm Nhật Minh được sinh để đứng ở ví trí cao nhất, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.

Mà cô, may mắn biết bao nhiêu mới có thể nhận được yêu thương mà anh ban xuống?

Nguyễn Khánh Linh vô cùng cảm động, lại hỏi: “Vậy lần này anh đến Lâm Đồng là phải đi bao lâu?”

Phạm Nhật Minh lắc đầu: “Không chắc chắn được thời gian, nếu nhanh thì trong vòng một tháng có thể quay về.”

Nói xong anh còn thân thiết hôn lên hai má của Nguyễn Khánh Linh, cười hỏi: “Sao vậy? Em không nỡ để anh đi hử? Muốn đi cùng anh không?”

Nghe như vậy trong chốc lát Nguyễn Khánh Linh thật sự muốn gật đầu đồng ý nhưng cô lại nhớ đến chính mình còn có chuyện cần phải xử lý, là chuyện liên quan đến việc xuất bản quyển sách trước đó, một phút một giờ cô cũng không thể rời khỏi đây.

Vì thế, cô cảm thấy có chút mất mát, ngẩng đầu: “Em ở đây vẫn còn có chuyện chưa làm xong, không đi được.”

Nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang bày ra bộ dạng rất là tủi thân, trái tim của Phạm Nhật Minh bỗng nhiên xuất hiện một nỗi lo lắng không nói nên lời, giống như là đang cam đoan, đang khẳng định, nói lời hứa hẹn: “Khánh Linh, anh sẽ không để em phải chờ đợi lâu đâu.”

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì mỉm cười, trong lòng cô cảm giác vô cùng ngọt ngào, đáp lại: “Chờ em giải quyết xong mọi chuyện gấp ở đây là em có thể tới tìm anh rồi. Không lâu lắm đâu, chỉ khoảng một tuần thôi.”

“Được.”

Phạm Nhật Minh đồng ý.

Anh lại nhìn Nguyễn Khánh Linh, anh vẫn chưa rời đi nhưng mà hiện tại anh đã bắt đầu nghĩ về cô gái của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play