Chương 662
Bọn họ vốn nghĩ rằng, sau khi chân của Phạm Nhật Minh bình phục, vị trí của Phạm Thành chắc chắn sẽ bị đe dọa. Hơn nữa, khoảng thời gian trước kia, Phạm Nhật Minh còn có một bối cảnh vô cùng lớn. Vì vậy bọn họ không cần mất công suy đoán nhiều, liệu có phải ông cụ Phạm ủ mưu lâu năm như vậy, đến nay đã bắt đầu ra tay rồi.
Nhưng hôm nay, ông cụ Phạm lại đột ngột nói ra những lời này.
Mặc dù trên thực tế, ông cụ không hề làm bất cứ điều gì có hại cho Phạm Nhật Minh, nhưng rõ ràng những hành động, lời nói ngày hôm nay của ông đã ngầm thể hiện rằng, người kế vị tập đoàn nhà họ Phạm trong tương lai, đã nghiêng về phía Phạm Thành.
Phạm Nhật Minh nghe thấy những lời này, quả thật tất cả đều nằm trong dự đoán của anh, anh đứng dậy nói một tiếng “Vâng” sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Chi nhánh phía Tây là nơi lạc hậu nhất và là khu vực có lợi nhuận kém nhất hàng năm, vốn dĩ ông cụ Phạm đã đề cập đến kế hoạch di dời chi nhánh phía Tây trong hội nghị lần trước, nhưng bây giờ lại đột ngột thuyên chuyển anh về đó, điều này chẳng phải nói rõ rằng anh đã bị loại ra khỏi nhà họ Phạm sao?
Khí tức trên người Phạm Nhật Minh giảm dần, anh trở về phòng làm việc, thu xếp đồ đạc, sau đó không nói một lời, đem đồ đạc bỏ lên xe rồi lái xe rời đi.
Lúc này tâm trí của anh đang vô cùng rối bời, khó mà có thể bình tĩnh ngay lập tức.
Vì vậy, anh không có ý định quay về biệt thự, mà đến quán bar, gọi điện rủ Giang Đức và Trần Hữu Nghị đến.
Phạm Nhật Minh đến quán trước, anh gọi một ly tequila.
Trên đường đến quán bar, anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, tâm trạng nặng nề đến nỗi anh cảm giác như bản thân không thở nổi, những lời mà ông cụ Phạm nói, còn cả ánh mắt mà ông ấy nhìn anh, tất cả cứ lởn vởn trong tâm trí anh vậy.
Anh gần như chắc chắn rằng chính Phạm Thành là người đã châm ngòi cho sự bất hòa giữa ông cụ và anh, khiến cho mọi chuyện đi đến bước đường này.
Anh hoàn toàn có đủ khả năng tiếp quản tập đoàn nhà họ Phạm, nhưng bấy lâu nay anh đều kính trọng ông cụ, vì vậy mới chậm trễ không ra tay, nhưng giờ đây, ông cụ lại đề phòng anh kỹ càng như vậy.
Ý thức được điều này, ông cụ đối với Phạm Nhật Minh anh không hề có chút tin tưởng, khiến anh ít nhiều cũng cảm thấy không biết phải làm sao.
Khi anh đang uống rượu, Giang Đức và Trần Hữu Nghị cũng bước vào.
Trần Hữu Nghị trước nay luôn có bộ dạng phóng khoáng, anh ta cũng gọi một ly rượu, ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhật Minh, ngữ khí trêu trọc: “Anh chàng đẹp trai, uống rượu với tôi nhé?”
Giang Đức dường như đã quen với bộ dạng ngả ngớn của Trần Hữu Nghị, anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhật Minh.
Tuy nhiên, anh ta không tùy tiện như Trần Hữu Nghị, rất nhanh, anh ta liền nhận ra rằng tâm trạng của Phạm Nhật Minh dường như khác hẳn mọi khi.
Vì vậy, anh hỏi nửa đùa nửa thật: “Hôm nay sao lại có thời gian rủ bọn tôi đi chơi thế này? Không cần ở bên vợ yêu của cậu nữa sao?”
Tinh thần của Phạm Nhật Minh đang vô cùng chán nản, anh giải thích qua chuyện xảy ra trong công ty vừa rồi cũng như quyết định của ông cụ Phạm.
Lúc này, Trần Hữu Nghị cũng không còn bộ dạng đùa cợt nữa, anh ta khẽ cau mày, rõ ràng anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên trước quyết định đầy bất ngờ này của ông cụ.
Ba người im lặng một lúc, Giang Đức đột nhiên lên tiếng.
“Nhật Minh, thật ra mọi chuyện cũng không đến nỗi đi vào ngõ cụt, cậu chẳng qua là bị giới hạn bởi sự lựa chọn của ông cụ mà thôi.”