Chương 627

Đối với Nguyễn Khánh Linh, anh sao có thể tiếp tục tàn nhẫn với cô chứ?

Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, ngồi xuống ghế sofa.

Tâm trạng Nguyễn Khánh Linh dịu đi phần nào, cô đau nửa đầu, nhìn anh nói: “Chú Hùng đã nói với em rồi.”

Ánh mắt Phạm Nhật Minh rất sâu, anh gật đầu, ừ một tiếng, rồi tiếp tục chìm vào im lặng.

Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh hiển nhiên có thể cảm nhận được hơi thở của anh hoàn toàn khác với bình thường, trong lòng anh không thoải mái, tuy anh không muốn biểu hiện ra, nhưng những cảm xúc trong lòng anh vẫn sẽ toát ra từ đôi mắt anh. Nguyễn Khánh Linh hẳn phải rất nhạy cảm có thể phát hiện được.

“Hôm nay là ngày giỗ của họ và cũng là sinh nhật của mẹ anh.”

Phạm Nhật Minh đột nhiên nói: “Trước đây, cả gia đình anh sẽ đến căn nhà được làm từ đá, bố anh đã chuẩn bị sẵn quà, hai bố con anh sẽ tạo bất ngờ cho mẹ.”

Sau khi anh nói xong, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng xót xa.

Nói cách khác, mẹ của Phạm Nhật Minh đã qua đời vào đúng ngày sinh nhật của bà ấy.

Nguyễn Khánh Linh chủ động xoa lông mày cho Phạm Nhật Minh: “Nhật Minh, sau này đã có em ở bên cạnh anh, nếu anh cảm thấy buồn bã thì hãy nói cho em biết. Tuy em có hơi ngốc nghếch, nhưng dù sao em cũng có thể ở bên cạnh anh, ít nhất em không để anh phải ở một mình.”

Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác yên bình đến khó hiểu, khiến hơi thở anh trước đó còn chứa đầy phiền não đã dần dần bình tĩnh trở lại.

“Được.”

Phạm Nhật Minh khẽ nhấc khóe miệng, cuối cùng trong mắt anh cũng hiện lên ý cười.

Thấy vậy, tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh cũng khá lên, cô lặng lẽ dựa vào ngực anh, đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay anh, biểu thị an ủi anh.

Một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy mu bàn tay của người đàn ông ấy không còn lạnh nữa, cô ngẩng mặt lên khỏi ngực anh, nói: “Nhật Minh, em có thể biểu diễn một trò ảo thuật cho anh xem được không?”

Phạm Nhật Minh hơi bất ngờ một chút: “Được.”

Sau đó, anh nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, cô ngồi thẳng lưng, hắng giọng, đặt một tay lên gò má trái:”Nhìn này, đây là một chiếc lá.”

Rồi cô lại đặt tay lên gò má phải: “Đây lại là chiếc lá khác”.

Cuối cùng, cô cúi đầu về phía trước, vẫn đặt hai tay lên má, mỉm cười nói: “Đây là một bông hoa.”

“Ngốc nghếch.”

Phạm Nhật Minh bị trò đùa ngốc nghếch của cô làm cho bật cười, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, anh xoa xoa đầu cô, sau đó lại kéo cô vào lòng, cảm thán nói: “Nếu em là hoa thì là một bông hoa loa kèn.”

Nguyễn Khánh Linh khó hiểu: “Tại sao lại là hoa loa kèn?”

“Tầm thường.”

Người đàn ông liếc cô một cái, khóe miệng nhấc lên.

“Hứ.”

Nguyễn Khánh Linh bĩu môi, không có ý định quan tâm đến anh.

Hai người bọn họ ngồi thêm một lúc, bỗng Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhớ ra cái gì, ngẩng mặt lên hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Em kêu chú Hùng chuẩn bị đồ ăn rồi đó, xuống ăn cơm đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play