Chương 602

Khí áp trên người của Phạm Nhật Minh lại càng trở nên thấp hơn: “Nơi nào có nghe nói qua, người được nhận lời xin lỗi lại còn phải đỏ mắt mong chờ người đi xin lỗi có thời gian rồi mới đến cửa nói xin lỗi vậy chứ?”

Bởi vì ý tứ và cách diễn đạt ở trong câu nói này của Phạm Nhật Minh có chút sâu xa và vòng vo, cho nên mặc dù Lâm Ngọc Tuyền nói tiếng Việt rất tốt, nhưng mà để ngay lập tức hiểu thấu hết được những lời này thì vẫn có chút không hề dễ dàng, ngay tại thời khắc ngắn ngủi khi Lâm Ngọc Tuyền còn đang hoảng hốt, có một giọng nói lại đột nhiên vang lên.

“Em à, cô bé hai ngày trước đó?”

Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc và vui mừng khi nhìn thấy Lâm Ngọc Tuyền, nụ cười trên mặt của cô cũng lại càng mở lớn hơn nữa.

Lúc này, Lâm Ngọc Tuyền cũng nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, tự nhiên cũng nhận ra được Nguyễn Khánh Linh, Lâm Ngọc Tuyền lướt nhìn cách ăn mặc trên người của Nguyễn Khánh Linh, sau đó lại nhìn về phía Phạm Nhật Minh, quan sát một chút, tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó mở miệng hỏi: “Chị chính là vợ của người đàn ông kia?”

Mới vừa rồi Nguyễn Khánh Linh cũng đã nghe thấy được hai người đang tranh cãi về cái gì, cho nên cô gật đầu một cái, sau đó lập tức đi tới bên người của Phạm Nhật Minh, lúc này hơi thở âm u ở trên người của người đàn ông mới dần dần dịu lắng xuống một chút.

Nguyễn Khánh Linh lo lắng Phạm Nhật Minh không nhận biết Lâm Ngọc Tuyền, vì vậy không nghĩ nhiều mà nhón cao mũi châm lên, nhẹ nhàng giải thích rõ ràng ở bên tai của anh, mùi thơm thoang thoảng ở trên người của Nguyễn Khánh Linh cũng theo đó mà trôi dạt đến trong mũi của anh.

Phạm Nhật Minh hết sức hưởng thụ đối với động tác chủ động tiến lại gần của người phụ nữ nào đó, sau khi nghe được lời giải thích của cô, biết được cô gái tóc vàng đang đứng ở trước mắt này chính là cô gái đã cứu Nguyễn Khánh Linh ở quán cà phê hôm đó, thì Phạm Nhật Minh lại chủ động nói lời xin lỗi với Lâm Ngọc Tuyền.

“Xin lỗi, mới vừa rồi trong lời nói của tôi có nhiều chỗ đắc tội, cô bỏ qua cho, chuyện ở quán cà phê lần trước tôi còn phải cảm ơn cô thật tốt.”

Phạm Nhật Minh nói như vậy.

Nhìn biểu cảm dịu dàng ở trên mặt của người đàn ông, thật giống như là người này và người lạnh lùng vừa nãy là hai người khác nhau vậy.

Lâm Ngọc Tuyền nhún nhún vai, quả nhiên, sức mạnh của tình yêu là vô cùng to lớn, vậy mà lại có thể khiến cho tính cách của một người có sự thay đổi to lớn đến như vậy, nhưng mà, Lâm Ngọc Tuyền cũng có chút tùy ý, nói: “Không quan hệ, một cái nhấc tay mà thôi, huống chi chị Khánh Linh còn cứu bố của tôi, đúng lúc coi như là giúp đỡ lẫn nhau.”

Lời nói ngây thơ lại thẳng thắn đến như vậy của cô gái nhỏ đã khiến cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy yêu thích mà không vì lý do gì.

Lâm Ngọc Tuyền lại một lần nữa dặn dò Nguyễn Khánh Linh thêm mấy câu, sau đó cũng tạm biệt rồi rời đi.

Thời điểm khi mà Lâm Ngọc Tuyền vừa mới đóng cửa phòng lại xong, quay đầu lại thì ngay lập tức đâm sầm vào một người đàn ông, lồng ngực của anh ta vừa cứng rắn lại vừa rất dày rộng, đụng vào khiến cho lỗ mũi của Lâm Ngọc Tuyền biến thành màu hồng hồng, đau đến không kìm được.

Lâm Ngọc Tuyền xoa xoa đầu mũi của chính mình, sau đó trợn mắt nhìn người đàn ông kia.

Rõ ràng là Giang Đức cũng không nghĩ tới rằng anh ta sẽ đụng vào một người phụ nữ ở nơi này, kết quả, tiếp theo đó anh ta lại nghe thấy được cô gái tóc vàng mắt xanh kia dùng tiếng Việt lưu loát để mắng anh ta, vào thời điểm đó, anh lại cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Anh trai này, thị lực của anh không được tốt hay sao? Có cần tôi đi mua cho anh một cặp kính về đeo hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play