Chương 589
Nguyễn Khánh Linh đứng lên khỏi chỗ ngồi, cô muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, nhưng mà, nơi này lại đang là ở Đan Mạch, không quen với hoàn cảnh ở nơi này, cũng không thể giao tiếp được, cho dù có rời đi thì cũng sẽ không chắc có thể trở về địa điểm triển lãm lúc đầu được, cho nên vẫn cần phải có Hàn Văn Trịnh thì cô mới có thể đi trở về.
“Anh mau dẫn tôi quay về buổi triển lãm đi.”
Nguyễn Khánh Linh mở miệng nói với Hàn Văn Trịnh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bây giờ viết đầy vẻ căng thẳng và nóng vội, khóe miệng cũng mím lại rất chặt.
Hàn Văn Trịnh cười một tiếng: “Có thể, ăn cùng với tôi một bữa cơm, sau đó tôi sẽ lập tức đưa cô trở về.”
“Tôi không muốn, bây giờ anh hãy lập tức đưa tôi quay trở về.”
Nguyễn Khánh Linh cau mày từ chối, sắc mặt của Hàn Văn Trịnh trở nên kì lạ, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ quật cường ở trước mặt, không nói một câu, nhưng mà từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt của anh ta vẫn thủy chung treo ở trên khóe miệng.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch này cũng không biết được, cô càng từ chối thì lại càng có thể kích thích được ham muốn chinh phục ở trong lòng của Hàn Văn Trịnh.
Thật ra thì, sở dĩ Hàn Văn Trịnh không để ý đến lời cảnh cáo của bố, lại một lần nữa đi trêu chọc Nguyễn Khánh Linh là vì còn có một lý do sâu hơn.
Trước đây, anh ta thích Hà Thanh đến như vậy, thậm chí bị cô ta coi như một chiếc lốp xe phòng hờ anh ta cũng không ngại, nhưng mà Hà Thanh lại thích Phạm Nhật Minh, trước kia Hàn Văn Trịnh không biết, bây giờ anh ta đã biết rồi, lại cũng đã có sự tiếp xúc với người đàn ông kia, ở trong lòng của Hàn Văn Trịnh, anh ta đã coi Phạm Nhật Minh thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất từ lâu.
Hàn Văn Trịnh sống đến bây giờ, chưa bao giờ lại có một ý nghĩ mãnh liệt giống như giờ khắc này, ý nghĩ muốn đánh bại người đàn ông kia!
Phạm Nhật Minh thích Nguyễn Khánh Linh phải không? Như vậy chờ đến khi Hàn Văn Trịnh anh ta đoạt lấy được Nguyễn Khánh Linh từ bên người của anh, nhìn xem Phạm Nhật Minh anh làm sao còn có thể đắc ý được?
“Nếu như mà anh còn tiếp tục không chịu đưa tôi quay trở về thì tôi sẽ lập tức báo Cảnh sát.”
Vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh tràn đầy nghiêm túc, nhưng mà giọng nói của cô lại có một chút nhỏ xíu sự run rẩy vỡ vụn.
Nếu như không phải là bởi vì cô không quen với hoàn cảnh và đường lối ở nơi này, hơn nữa còn vừa đúng lúc xui xẻo cô lại không mang theo điện thoại di động, bằng không, cô hận không thể ngay lập tức quay đầu bước đi.
Ngay cả là chờ đợi Hàn Văn Trịnh thêm một giây thôi cũng đều khiến cho cô cảm thấy đó là một loại đau khổ.
Hàn Văn Trịnh cười, nhưng mà nụ cười trong mắt cũng không chạm tới được đáy mắt.
Báo Cảnh sát sao? Nguyễn Khánh Linh lấy cái gì mà báo Cảnh sát?
Hàn Văn Trịnh đứng dậy, chuẩn bị kéo lấy tay của Nguyễn Khánh Linh, đưa cô đi ăn cơm.
Hàn Văn Trịnh cho rằng là, bây giờ Nguyễn Khánh Linh cảm thấy sợ hãi anh ta thì cũng không có vấn đề gì lớn, dẫu sao hai người còn chưa quen thuộc, chỉ cần sau đó anh ta chủ động nhiều thêm mấy lần, cô gái này nhất định sẽ bị anh ta hấp dẫn.
Hàn Văn Trịnh không khỏi cảm thấy tự tin.
Ngay tại thời điểm mà Hàn Văn Trịnh muốn cưỡng ép kéo Nguyễn Khánh Linh rời khỏi tiệm bánh ngọt, đột nhiên lại có một cô gái tiến đến ngăn cản ở trước mặt hai người, không để cho bọn họ đi ra ngoài.
Hàn Văn Trịnh cau mày, dùng tiếng Anh hỏi: “Có chuyện gì không?”