Chương 586
Trong lỗ tai Trung Huy đều là tiếng khóc sụt sùi của cô ta, anh ấy tự nhận có định lực vô cùng tốt, xem như nghe thấy tiếng khóc của cô ta, khẳng định cũng sẽ ngồi yên không động đậy. Nhưng rất nhanh, anh ấy biết mình nghĩ sai.
Hà Thanh khóc chưa đến năm phút, trong đầu Trung Huy cũng không biết nghĩ như thế nào. Anh ấy chỉ cảm thấy đầu óc mình nóng lên, sau đó chủ động đi qua ôm lấy người phụ nữ mình vừa đẩy ra vào lòng.
Có lẽ là bởi vì được Trung Huy ôm để Hà Thanh dựa vào, cô ta giống như người chết chìm dùng sức ôm chặt anh ấy. Miệng cô ta mím lại, muốn nói hết ra tất cả ấm ức và khó chịu trong khoảng thời gian này ra với người đàn ông kia.
Từ trong lời Hà Thanh nói, Trung Huy hiểu rõ, hóa ra mẹ của cô ta không chỉ có thế lực và máu lạnh. Hơn nữa còn là một con quỷ hút máu, chuyên môn ép khô tiền của con gái của mình kiếm ra, hiện tại lại ép khô tiền của chồng mình.
Cô ta còn nhắc đến Phạm Nhật Minh, nhắc đến Nguyễn Khánh Linh.
Có lẽ là bởi vì hiện tại ý thức của Hà Thanh không có chút nào tỉnh táo, cho nên vậy mà cô ta lại xem người đàn ông ở trước mắt thành đối tượng có thể bày tỏ cảm xúc. Cô ta kể một mạch tất cả mọi chuyện, còn có suy nghĩ của mình cho Trung Huy.
Cô ta đang nói đến chuyện tìm người lừa người dẫn Nguyễn Khánh Linh đi, hiển nhiên trong giọng nói có chút xoắn xuýt đau khổ.
Trung Huy có thể rõ ràng nắm bắt được.
Cô ta nói: “Người phụ nữ kia… Nhật Minh yêu cô ta như vậy, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thích Nhật Minh như thế… Chỉ có để cô ta biến mất, tôi mới có cơ hội…Tôi có thể làm sao đây? Tôi không thể vô tư, tôi cũng không phải Thánh Nhân, dựa vào đâu cầu xin tôi phẩm đức cao thượng, đây là lựa chọn của mỗi người… Không phải sao?”
Bởi vì tác dụng của thuốc, Hà Thanh nói chuyện đứt quãng.
Trung Huy nhìn cô ta, đáy mắt của anh ấy xẹt qua chút thương hại.
Giống như vẻ mặt thương hại của kẻ mạnh khi nhìn kẻ yếu.
Hai người Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh lên máy bay trước.
Ở trên máy bay, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy kỳ quái, cho nên hỏi một câu: “Tại sao Trung Huy lại không tới?”
Lúc trước, thời điểm khi Nguyễn Khánh Linh còn giúp đỡ một chân một tay ở trong Công ty đã từng gặp mặt người đàn ông kia, cô cảm giác anh ta là một người làm việc rất nghiêm túc, không giống như là người có tính cách sẽ cố ý tới trễ hoặc là “thả chim bồ câu” báo hủy hẹn phút chót.
Phạm Nhật Minh gõ nhẹ một cái lên trên đầu của Nguyễn Khánh Linh: “Bận tâm đến người đàn ông khác như vậy làm gì?”
“…”
Nguyễn Khánh Linh không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là chuyển dời sự chú ý lên trên một chuyện khác.
Thời điểm khi mà máy bay đến sân bay ở Đan Mạch, vừa vặn cách thời gian bắt đầu tiến hành buổi triển lãm khoa học kỹ thuật còn nửa giờ đồng hồ.
Đặc biệt họ còn cho người đến đón hai người họ tại sân bay.
Là một đám những người đàn ông mặc tây trang màu đen, khí thế của người nào cũng không hề tầm thường, trong đó có mấy khuôn mặt mà Nguyễn Khánh Linh vẫn còn có chút ấn tượng mơ hồ, ngày đó trước khi Phạm Nhật Minh ra cửa đi mở cuộc họp, cô đã từng nhìn thấy qua ở trong phòng khách nhà mình.