Chương 530

Nguyễn Khánh Linh bởi vì chân bị thương mà ngã nhào xuống đất, cô không có đứng lên như trước, không biết bản thân cô đang khóc vì đau đớn hay khóc vì sợ hãi.

Cô nản lòng nhìn chiếc chân đang bó thạch cao của mình, nước mắt không ngừng chảy ra.

Phạm Nhật Minh, anh đang ở đâu? Anh liệu có biết em đang bị nhốt ở đây không?

Hàn Văn Trịnh ngồi trong phòng theo dõi, đột nhiên anh ngồi sát lại màn hình, nhìn thấy nước mắt trong suốt của người phụ nữ, trong dáng vẻ cô vô cùng đáng yêu, hô hấp trở lên dồn dập, nháy mắt liền đứng lên đi tới căn phòng đã giam giữ Nguyễn Khánh Linh.

Mẹ kiếp, người phụ nữ này khóc sao lại khiến cho người khác cảm giác như đang phạm tội vậy?

Vào lúc Hàn Văn Trịnh đẩy cửa bước vào, Nguyễn Khánh Linh đang khóc vô cùng đáng thương, bả vai hơi run run, đột nhiên thấy có một người đàn ông xuất hiện, trong nhất thời Nguyễn Khánh Linh quên cả khóc.

Người đàn ông này rất cao làn da trắng đến mức gần như trong suốt, khuôn mặt hiện rõ sự trẻ trung, đường nét trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sống mũi cao dưới cắp kính, nhìn vô cùng hiền lành và từ tốn.

Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh nhận thấy rõ, dưới cặp kính kia là một ánh mắt sắc bén, nguy hiểm.

“Cô gái, cần giúp đỡ gì sao?”

Trên mặt người đàn ông mang theo một nụ cười, bước từng bước về hướng cô, thế nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không hiểu sao có chút sợ hãi đối với người người đàn ông này, cô không tự chủ được lùi về phía sau, muốn né tránh anh ta.

Nhưng chân cô bị thương, điều này hạn chế sự trốn chạy của cô.

Nguyễn Khánh Linh cứ như vậy mà ngồi trên thảm nhung, nhìn người đàn ông kỳ lạ đang dần dần tiến về phía cô…

“Anh… Anh là ai?”

Nguyễn Khánh Linh ngạc nhiên và hoảng sợ, bây giờ cho dù cô có tự trấn an bản thân thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Trong chốc lát, mồ hôi cô toát ra như mưa.

Thế nhưng, khi thấy Nguyễn Khánh Linh giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ như vậy, mắt anh ta càng lóe lên tia sáng hưng phấn, người đàn ông biến thái vươn tay ra, ngón tay anh ta rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, giống như một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa.

Hàn Văn Trịnh đưa tay sờ má cô, hài lòng thưởng thức vẻ sợ hãi của cô.

“Hừ…” Người đàn ông biến thái hít một hơi nói: “Mềm thật.”

Không hiểu sao nhưng khi Nguyễn Khánh Linh nhìn nụ cười của anh ta liền nghĩ ngay anh ta đúng là một người đàn ông biến thái.

Người cô khẽ run lên, ngày càng hoảng loạn và sợ hãi, cô quay người tránh xa người đàn ông biến thái kia, cả người cô nổi gai ốc, cuối cùng cô cũng nhận thức được rằng, chính người này đã bắt cóc cô.

“Mục đích của anh là gì?”

Nguyễn Khánh Linh cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô muốn xem người này muốn cái gì, mục đích của anh ta là gì, anh ta bắt cóc cô chắc chắn không phải là để làm hại cô mà muốn tống tiền hoặc gì đó.

Hàn Văn Trịnh nghe cô nói xong, hơi suy nghĩ ừ một tiếng, sau đó anh ta ngồi xuống ôm ngang người Nguyễn Khánh Linh rồi ném cô lên giường.

Nguyễn Khánh Linh lại hoảng sợ, cô liên tục giãy giụa, tay chân múa loạn xạ.

Hàn Văn Trịnh vốn chẳng có ý định gì với cô, nhưng khi ôm cô, ngửi thấy mùi hương thiếu nữ mềm mại ngọt ngào, anh ta không khống chế được mà trở nên hưng phấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play