Chương 513
Vẻ mặt của Thẩm Lăng hơi thay đổi nhưng anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh rồi mỉm cười mà hỏi: “Lăng Huyền, nhà em có khách à?”
“Không có.” Lăng Huyền lên tiếng phủ nhận, ngay sau đó không đợi Thẩm Lăng trả lời mà cô đã nói luôn: “Thật ngại quá, tôi phải làm việc tiếp rồi.”
Nghe ra ý tứ trong câu nói của cô nên ánh mắt Thẩm Lăng dần dần tối lại, nhưng anh ta vẫn không biểu hiện điều đó ra ngoài mà từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ dịu dàng, hòa nhã rồi nói với cô ấy bằng giọng vui vẻ: “Ừ, thế tôi xuống trước, nếu có chuyện gì thì em cứ gọi cho tôi nhé.”
Lăng Huyền bị nụ cười của anh ta làm cho sững người, trong lòng thì trào dâng cảm giác phức tạp nhưng cô ấy cũng cười đáp lại một cái rồi trả lời: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cô ấy đang định đóng cửa lại thì tay cầm cửa bên ngoài bị ai đó nắm lấy rồi xoay một cái, Lăng Huyền chưa kịp phản ứng thì cửa nhà đã bị mở ra khiến người đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy khung cảnh trong phòng khách một cách rõ ràng.
“Thẩm Lăng, anh làm gì thế hả?” Lăng Huyền không ngờ rằng Thẩm Lăng lại nhân lúc mình không chú ý mà tự tiện xông vào như thế, cô ấy thấy hơi giận nên trợn mắt nhìn anh ta.
Bấy giờ người luôn dịu dàng, ấm áp với Lăng Huyền như Thẩm Lăng cũng trầm mặt xuống, cộng thêm sự kinh hãi nơi khóe mắt.
Anh ta không hề nhìn Lăng Huyền mà tầm mắt lướt qua cô ấy rồi nhìn về phía sau. Giọng nói trầm thấp của anh ta trở nên căng cứng như thể cơn giận dữ của anh ta có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.
“Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng, em và anh ta đang làm cái gì đây?”
Lăng Huyền không hiểu tại sao mà Thẩm Lăng lại tức giận như vậy, không phải Trần Hữu Nghị chỉ ngồi trong phòng khách nhà cô thôi sao? Sao Thẩm Lăng lại tức giận như vậy?
Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì cô ấy cũng sững sờ cả người còn sắc mặt thì hơi ửng hồng, không biết là vì giận hay vì thẹn thùng nữa.
Ngay cả Trần Hữu Nghị cũng cảm thấy mơ hồ.
Vừa nãy thấy Lăng Huyền đi ra mở cửa rồi đứng nói chuyện phiếm với người đứng bên ngoài nên Trần Hữu Nghị mới đi vào phòng tắm tìm một chiếc khăn bông sạch, cởi áo sơ mi trên người ra, để trần thân trên còn bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn bông mỏng, độ lộ cơ bụng tám múi săn chắc và cân đối.
Nhưng cảnh tượng này lại bị người đàn ông xuất hiện một cách đột ngột kia và Lăng Huyền nhìn thấy.
Thế nhưng Trần Hữu Nghị hồi phục tinh thần lại rất nhanh vì anh ta vừa mới nhớ ra rồi, người đàn ông vừa xông vào kia chính là người mà anh ta gặp ở cửa nhà Lăng Huyền lần trước, hình như là bạn trai cũ của cô ấy thì phải.
Thế nên khóe miệng Trần Hữu Nghị lộ ra một nụ cười xấu xa, anh ta nói một câu ẩn chứa rất nhiều hàm ý: “Tôi đang chuẩn bị đi tắm.”
Quả nhiên sau khi nghe thấy câu này thì Thẩm Lăng đã không nhịn được cơn tức giận của mình nữa. Anh ta nhìn chằm chằm vào Lăng Huyền rồi chất vấn: “Em còn nói trong nhà không có ai? Em với anh ta đang phóng đãng cùng nhau còn gì nữa?”
Phóng đãng?
Lăng Huyền cũng bắt đầu tức giận rồi, nghe thấy anh ta nói như thế thì lửa giận của cô ấy cũng bùng lên ngay tức khắc.
Thẩm Lăng dựa vào cái gì mà nói cô ấy như vậy? Ai là người vứt bỏ cô ấy trước? Anh ta có tư cách gì mà nói Lăng Huyền như thế chứ?
Quỷ xui ma khiến làm sao mà giây phút đó đầu óc của Lăng Huyền như bị tắc nghẽn, cô ấy hoàn toàn không suy xét đến lời nói và hành động của mình nữa.