Chương 472
Nguyễn Khánh Linh còn chưa ngẩng đầu lên thì trước mắt cô tự dưng xuất hiện một đôi giày da nam cao cấp được lau chà bóng loáng kin kít, nhìn dần lên trên thì đó là một cặp chân nam dài thườn thượt, tim cô bất chợt dồn nhịp đập thình thịch.
Cuối cùng thì, ngay khi tầm mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt của Phạm Nhật Minh thì ngạc nhiên đến độ phải giơ tay lên để che miệng mình.
Nhìn thấy phản ứng đó của cô thì Phạm Nhật Minh bị chọc cười, nhếch môi cười: “Mừng thế cơ à?”
Nguyễn Khánh Linh bấy giờ mới kịp phản ứng lại, vội vàng kéo tay anh ta đi vào trong góc phòng.
Cô cảm giác hình như từ lúc Phạm Nhật Minh vừa mới xuất hiện thì ánh mắt đổ dồn về phía cô càng trở nên thêm dày đặc hết mức.
“Sao mà anh lại đến đây vậy?”
Cô hoảng sợ thực sự, trước đó không phải đã bảo đây là huấn luyện hình thức kín hay sao? Lại còn cho người nhà đến thăm được à?
“Không chào đón tôi đến à? Không phải là em làm chuyện gì đuối lý đó chứ?”
Phạm Nhật Minh nhíu mày, hỏi, anh ta cũng không hề để ý chuyện cô ấy kéo mình vào trong góc để nói chuyện, chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.
“Tôi… tôi có làm gì đuối lý đâu! Anh nói nhanh anh đến đây làm cái gì vậy? Đợi chốc nữa huấn luyện viên của chúng tôi sẽ đến đây đấy.”
Nguyễn Khánh Linh hỏi anh, thấy hơi sốt ruột.
Mới rồi thấy tâm trạng của Tony không được tốt rồi, bấy giờ nếu còn thấy cô còn dẫn cả người nhà vào trong này nữa thì không chừng lửa giận sẽ lại đổ dồn lên đầu cô hết cả, thực ra thì cô cũng chẳng làm sao cả nhưng chỉ sợ Phạm Nhật Minh không nín nhịn được, không biết giữ thể diện cho huấn luyện viên thì đúng là không được hay lắm.
Ai ngờ, cái anh này vừa nhìn thấy cô thì lại nở một nụ cười sâu xa, lại chẳng trả lời câu hỏi của cô, chỉ bảo: “Đến đúng lúc luôn, tôi nói chuyện với anh ta xem.”
“Nói chuyện gì cơ?”
Nguyễn Khánh Linh lập tức cảnh giác, cô rất rõ ràng tính cách của Phạm Nhật Minh, anh thuộc kiểu nhạc nào cũng nhảy, sàn nào cũng chơi, vừa hứng lên cái là chẳng thèm để ý đến thể diện của ai hết.
Ai mà biết anh với huấn luyện viên Tony sẽ nói đến chuyện gì cơ chứ…
Bất chợt, nụ cười bên khóe miệng của Phạm Nhật Minh chợt nhạt dần, anh cong ngón trỏ gõ gõ lên đầu cô, không vui mà hỏi: “Em sao đấy hả? Sợ tôi làm gì với huấn luyện viên nhà em hay sao?”
Nguyễn Khánh Linh sờ sờ đâu, khẽ nói: “Không phải… Thầy Tony đối xử với tôi rất tốt mà.”
Cô không nghĩ ra được, không biết Phạm Nhật Minh tìm Tony để làm gì? Trước đó chắc hai người này không quen biết nhau chứ nhỉ?
Bấy giờ, Tony từ bên ngoài đi vào, thế nhưng Phó Hà San lại không đi theo, chắc là đã bị anh ta mắng đuổi đi rồi.
Nguyễn Khánh Linh đoán thầm trong lòng như vậy.
Tony liếc mắt cái là đã nhìn thấy Phạm Nhật Minh, trong mắt anh ta thoáng lộ ra đôi phần nghi hoặc.
Chẳng biết vì sao, anh ta cũng chẳng biết thế nào mà lại thấy cậu trai này quen mắt quá thể, chắc chắn là đã gặp được ở đâu rồi, nhưng mà trong thời gian ngắn thì tự dưng anh ta không sao mà nhớ ra nổi.
Tony đi đến trước mặt Phạm Nhật Minh, hai người đơn giản nói chuyện qua lại vài câu thì lại rời khỏi phòng tập luyện.
Lúc này tiếng lao xao bàn tán của đám người lại càng không thèm kiêng nể gì mà rộ hết cả lên.