Chương 467
Tuần thứ hai chủ yếu là luyện tập thực tế, tất nhiên vẫn là rèn luyện thân thể.
Rất nhiều lần, Tony giữ họ lại trên sân khấu, đi đi lại lại trong vòng một tiếng đồng hồ khiến nhiều thực tập sinh phàn nàn về điều đó, Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy đau nhức bắp chân mỗi đêm khi họ trở về phòng ký túc xá đến mức đã nằm là không muốn dậy.
Cuối cùng, sau khi buổi tập catwalk trong ngày kết thúc, lớp huấn luyện yoga buổi tối cũng sắp bắt đầu.
Trong công ty có phòng tập yoga, ai cũng có tủ đựng đồ riêng và thường dùng để đựng quần áo tập thể dục trong đó. Tuy nhiên khi Nguyễn Khánh Linh mở tủ đồ của mình vào tối nay thì phát hiện ra có hai con nhện đang bò trên quần áo của mình! Nguyễn Khánh Linh sửng sốt.
Mặc dù cô không sợ nhện nhưng cũng không có nghĩa là cô thích nó.
Đã gần đến giờ vào lớp, Nguyễn Khánh Linh nhìn chằm chằm vào lũ nhện, sau đó chịu đựng cơn buồn nôn quấn hai con nhện đó vào quần áo, nhưng cô không vứt chúng đi mà thay vào đó cô tìm tủ đựng đồ của Phó Hà San và nhét chúng vào trong đó.
Cũng may, lần trước trợ lý chuẩn bị cho cô hai bộ quần áo tập nên cô vẫn còn một bộ để thay.
Chỉ là, khi Nguyễn Khánh Linh thu dọn đồ đạc để đến phòng tập yoga vẫn bị muộn năm phút.
Cô giáo dạy yoga là một người nghiêm khắc, cô ấy đã nhiều lần nhấn mạnh về giờ học, Nguyễn Khánh Linh đã nghe những người đi trước nói, nếu đến muộn sẽ bị giáo viên này viết tên sau đó báo cáo lên cấp trên.
Sau đó, những thực tập sinh đó hoặc bị đuổi học hoặc bị phê bình nghiêm khắc và sẽ bị trừ lương.
Vì vậy, về cơ bản sẽ không ai dám đến muộn trong tiết học của cô ấy.
Nhưng hôm nay, Nguyễn Khánh Linh trở thành người đầu tiên của lớp đến muộn.
Có nhiều người cười trên nỗi đau của người khác, những âm thanh xì xào vui mừng bàn tán xung quanh cô.
“Sao lại đến muộn?”
Quả nhiên, vẻ mặt của giáo viên dạy yoga trở nên nghiêm túc.
Nguyễn Khánh Linh rũ mắt xuống, vẻ mặt thành thật nói: “Trong tủ đựng đồ của em có hai con nhện, em không thể thay đồ nên em phải quay lại và thay bộ mới.”
Nghe vậy, sắc mặt của cô giáo dạy yoga không khỏi thay đổi, cô ấy làm việc trong công ty giải trí lâu như vậy làm sao không biết những âm mưu thâm độc của những người này.
Cô ấy nghiêm nghị lên tiếng: “Dù có chuyện bất bình, lộn xộn gì giữa các người thì phải giải quyết riêng! Trong lớp tôi đã nhiều lần nhắc nhở về vấn đề kỷ luật, tại sao em vẫn đến muộn?”
“…” Nguyễn Khánh Linh không nói gì.
Nguyễn Khánh Linh trước giờ là một người không thích cãi nhau với người khác, nhất là với giáo viên.
“Em xuống trước đi, sau khi học xong, đi phòng tập thể hình chạy thêm năm mươi phút nữa.”
“…Vâng.”
Nguyễn Khánh Linh quay trở về trên đệm yoga của mình, lúc này người phụ nữ ở trước mặt cô quay đầu lại, rồi cười trên nỗi đau người khác rồi nói: “Bảo bối ngoan ngoãn của chúng ta bị giáo viên mắng rồi, có khó chịu không? Muốn khóc không?”
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ là, Nguyễn Khánh Linh lại quay ra cười nhẹ, trong miệng nói ra mấy chữ: “Có phải cô rảnh quá không có việc gì làm phải không?”
“Cô!”
Người đó bị lời nói của cô tức đến nỗi máu dồn lên não, nhưng lúc này lại không thể tức giận, chỉ có thể nhịn.
Hứ! Con nhãi, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, để xem chị Hà San xử lý cô như thế nào! Sau này chuẩn bị để khóc đi!