Chương 449
Tống Ngọc đi đến bên cạnh Lê Tuấn, dù tức giận thì tức giận thôi, nhưng khi ở trước mặt bố mẹ nhà họ Lê, cô ấy vẫn phải giả vờ làm những chuyện mà mình nên làm.
“Không ở lại qua đêm sao? Mẹ đã lâu không được gặp các con rồi.”
Bà Lê cũng theo đứng lên, ánh mắt của bà ta mong ngóng nhìn hai người họ.
Tuy nhiên, Lê Tuấn từ chối: “Không đâu ạ, lần tới chúng con sẽ đến thăm bố mẹ sau.”
Nói xong, Lê Tuấn liền đi ra ngoài với Tống Ngọc.
Bà Lê trơ mắt nhìn hai người họ rời đi, khẽ thở dài, trong phút chốc phòng khách lại trở nên buồn tẻ.
Kể từ khi Lê Tuấn kết hôn và dọn ra ngoài ở, cả căn nhà càng trở nên quạnh quẽ hơn, cũng không còn chút sức sống hăng hái của người trẻ tuổi nữa.
Lúc này, ông chủ Lê đi tới, khoác lấy vai vợ mình, sắc mặt ông ta chợt lóe lên vừa an ủi vừa nói một cách đầy ẩn ý: “Không sao đâu, nếu bọn chúng muốn ở lại, thì sẽ biết ở lại thôi.”
Lời nói của ông ta vừa dứt, bà quản gia từ trên lầu đi xuống, cung kính nói: “Ông chủ, bà chủ, phòng của cậu chủ đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Nghe vậy, ánh mắt của bà Lê kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Lê Tuấn và Tống Ngọc lại quay trở lại, sắc mặt của hai người khác hẳn, đặc biệt là Tống Ngọc, lông mày của cô ấy cau chặt lại, vừa bước nhà đã vội vàng hỏi: “Bố mẹ, có chỗ sửa xe nào ở gần đây không? Động cơ xe của Lê Tuấn bị hỏng mất rồi.”
Thực ra khi hỏi câu này, Tống Ngọc cũng không đặt nhiều hy vọng cho lắm.
Theo thông thường, chủ yếu là bọn họ đều sẽ chọn vị trí của biệt thự ở vùng ngoại ô, cũng có nghĩa là nói theo cách khác, trong vòng một trăm dặm trở lại, hầu như không thể tìm được một nơi để sửa xe.
Quả nhiên, ông chủ Lê lắc đầu: “Tiệm sửa xe gần nhất cũng cách đây một đến hai trăm kilometer.”
Đột nhiên, bà Lê liền hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, dựa vào những gì bà ta biết về chồng mình, bà ta liền có thể nhanh chóng đoán ra được rằng chiếc xe của Lê Tuấn chắc chắn là đã bị người nào đó giở trò, mục đích chính là khiến cho bọn họ có thể ở lại đêm nay.
Đối với một người chồng ấu trĩ như vậy, bà Lê cũng không biết là nên cười hay nên mắng ông ta mới phải.
Chẳng qua là ở trước mặt bọn trẻ, bà ta cũng sẽ không đi vạch trần ông ta, vì thế liền bước tới nói: “Nếu xe đã hỏng rồi, vậy thì các con cứ ở lại qua đêm đi. Mẹ sẽ lập tức bảo quản gia lên dọn dẹp phòng cho các con.”
“Chuyện này…”
Tống Ngọc có chút khó xử nhìn qua Lê Tuấn, đôi mắt cô ấy dùng sức chớp liên hồi, dường như đang muốn nói.
Ông anh à, anh mau nghĩ cách đi chứ.
Lê Tuấn nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy sinh động như vậy, trong mắt hiện lên một chút ý cười, thật ra nếu muốn về nhà, thì cũng không phải là không có cách nào khác, nhưng anh ta lại ma xui quỷ khiến mà đi gật đầu, rồi nói với mẹ mình: “Được ạ.”
Lời nói của anh ta vừa dứt, anh ta liền cảm thấy đôi mắt ở bên cạnh mình bỗng chốc trở nên nóng rực đến nỗi muốn thiêu đốt anh ta.
Bởi vì ông chủ Lê sớm đã ra lệnh cho người đến dọn dẹp phòng, lúc này chỉ là giả vờ đi thu dọn lại, chẳng mấy chốc liền đưa hai người họ đi vào phòng.
Đối với Tống Ngọc mà nói, ở nhà họ Lê qua đêm, chẳng khác nào như sấm sét nổi lên giữa bầu trời quang.
Điều đó không phải có nghĩa là cô ấy sẽ phải ngủ chung một căn phòng với Lê Tuấn đêm nay sao?