Chương 446
Sức lực của người phụ nữ không hề nhỏ, chân của Lê Tuấn bị cô ấy giẫm lên có chút tê dại, nhưng anh ta cũng không tức giận, chỉ là nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi mà lắc đầu, khẽ thở dài, sau đó cầm lấy hộp quà đựng nấm Tùng Nhung đã chuẩn bị sẵn đi vào bên trong.
Bên trong, hai người trưởng bối của nhà họ Lê đã ngồi đợi sẵn.
Khi Lê Tuấn bước vào nhà, Tống Ngọc đã ngồi trên ghế sô pha với bà Lê, tay của bà Lê còn đặt trên tay của cô ấy, trông vẻ hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
Bà Lê nhìn thấy con trai mình bước vào, liền ra hiệu gọi anh ta đến.
“Tuấn đấy à, con cũng đến rồi sao, mau đến đây nào.”
“Nào, con đến giúp hai mẹ con xem mấy cái đầm này, cái nào đẹp hơn?”
Lê Tuấn ngồi đối diện với hai người họ, bà Lê đặt điện thoại di động trên bàn trà trước mặt mình, trên đó có mấy tấm ảnh về trang phục dạ hội.
Bà Lê giải thích nói: “Hai ngày nữa sẽ có một bữa tiệc từ thiện, mẹ cần phải chọn bộ lễ phục để tham dự, nhưng mẹ lại chọn không được. Lúc nãy mẹ đã nhờ Tống Ngọc chọn cho mẹ một vài bộ rồi, con lại đến chọn giúp mẹ đi.”
Nói xong, bà Lê đưa ngón tay của mình lên, nói: “Đây là bộ đồ mà Tống Ngọc cảm thấy đẹp nhất, trước đó mẹ cũng nghĩ như vậy.”
Khi bà ta nói xong, còn nghiêng đầu qua nhìn Tống Ngọc cười cười, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Cô gái này thực sự không tệ, không chỉ ăn nói lịch sự, mà quan điểm và gu thẩm mỹ của cô ấy cũng gần giống với bà ta.
Lời nói bà Lê vừa dứt, giọng nói của Lê Tuấn liền vang lên: “Gu thẩm mỹ của Tống Ngọc từ trước đến nay luôn rất tốt, nếu cô ấy đã nhìn xem qua thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe thấy Lê Tuấn nói những lời này, trái tim của Tống Ngọc bỗng nhiên nhảy lên rạo rực.
Mặc dù được anh ta khen ngợi, nhưng tại sao cô ấy cứ cảm thấy rằng giọng điệu của người đàn ông này khi nói chuyện lại quá mập mờ nhỉ, còn mang theo chút ít sự cưng chiều?
Có phải là ảo giác của cô ấy hay không?
Cuối cùng Tống Ngọc cũng đưa mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, kết quả lại phát hiện ra rằng Lê Tuấn cũng đang nhìn cô ấy, đôi đồng tử của anh ta rất đen, khi anh ta nhìn chằm chằm vào cô ấy, sẽ khiến người ta có cảm giác như đang chăm chú nhìn vào vùng biển rộng vậy.
Yên bình và tĩnh lặng.
Trên người Lê Tuấn luôn có khí chất có thể khiến người ta cảm thấy như đang tắm trong gió xuân vậy.
Nhưng vào giờ phút này, Tống Ngọc nhận ra rằng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Lê Tuấn trong trạng thái xuất thần. Không biết đó là chột dạ hay là gì, cô ấy dứt khoát trợn mắt lườm anh ta một cái, ra hiệu cho anh ta đừng nhìn mình, sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt lại.
Nhìn sự tương tác giữa hai người, trong thâm tâm bà Lê càng ngày càng cảm thấy vui mừng.
Có vẻ như mối quan hệ giữa đôi bạn trẻ này thực sự đang phát triển rất tốt.
Bà ta hiếm khi thấy con trai mình khen một người nào đó một cách thẳng thắn như vậy.
“Mẹ, đây là nấm Tùng Nhung mà bố mẹ Tống Ngọc đã đặc biệt căn dặn mang đến cho mẹ.”
Lê Tuấn đặt nấm Tùng Nhung lên trên bàn trà.
Bà Lê mỉm cười nhận lấy nó, bà ta vừa nhìn qua đã biết rằng đó là đồ tốt rồi, mối quan hệ giữa hai gia đình vốn đã rất thân thiết, cho nên những thứ nhà họ Tống tặng cho nhà họ Lê tất nhiên cũng là những đồ tốt nhất.
Đột nhiên, bà Lê nói với Lê Tuấn: “Tuấn à, con ngồi xa như thế làm gì vậy? Nào, đến đây ngồi bên cạnh mẹ nào, để mẹ xem con đã thay đổi như thế nào trong khoảng thời gian này.”
Lê Tuấn đáp lời, anh ta đứng dậy và ngồi xuống phía bên kia của mẹ mình.