Chương 440
Sau bữa ăn, khi ba người cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Châu Tử Cường đề nghị nói: “Tống Ngọc, tối nay chúng ta đi xem phim nhé.”
“Được chứ.”
Tống Ngọc vui vẻ đồng ý.
Kết quả là Châu Tử Cường lại nhìn về phía Lê Tuấn, tựa hồ như cũng muốn hỏi anh ta.
Kết quả là động tác của Tống Ngọc lại nhanh hơn anh ta rất nhiều, cô ấy quay đầu lại cười nhìn về phía Lê Tuấn, ở góc độ mà Châu Tử Cường không nhìn thấy, cô ấy híp mắt lại, tựa như đang ra hiệu với anh ta.
“Một lát nữa Lê Tuấn còn có việc phải làm, chắc là không đi được đâu nhỉ?”
Nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ cười mà như không cười, Lê Tuấn lập tức hiểu được ý cô ấy, ánh mắt của anh ta trở nên thâm thúy, rồi sau đó nói: “Ừ, tôi còn có chút chuyện phải giải quyết. Chở hai người tới đó thì tôi phải rời đi rồi.”
Châu Tử Cường nghe thấy lời anh ta nói, cũng không cưỡng ép nữa.
Ánh mắt của Tống Ngọc nhìn về phía Lê Tuấn, lúc này mới hòa hoãn đi được một chút, nhưng muốn cô ấy hoàn toàn tha thứ cho anh ta, thì không có dễ dàng như vậy đâu.
Lê Tuấn chở bọn họ đến lối vào của rạp chiếu phim, nhìn cả hai người họ xuống xe, rồi đi vào trong rạp phim.
Tầm mắt của anh ta vẫn luôn hướng về phía hai người họ, Tống Ngọc và Châu Tử Cường đi sát vào nhau, cũng không biết hai người họ đã nói gì, mà người đàn ông vươn cánh tay ra ôm lấy cô ấy, còn cúi đầu thì thào vào tai cô ấy.
Tống Ngọc hiếm có được lúc cúi đầu, bộ dạng giống như đang thẹn thùng vậy.
Quan sát bóng dáng từ phía sau, hai người họ trông rất xứng đôi, bất kể là khí chất lẫn cả chiều cao.
Xứng đôi đến nỗi khiến Lê Tuấn cảm thấy có chút chướng mắt, anh ta nhìn chằm chằm vào bọn họ một lúc lâu, mãi cho đến khi cả hai người họ biến mất khỏi tầm mắt, anh ta mới thu hồi ánh mắt lại, nhưng trong đáy lòng lại giống như luôn có thứ gì đó đè nén vậy, khiến anh ta cảm thấy không thể thở được.
Ma xui quỷ khiến mà Lê Tuấn lại đi tìm một chỗ đậu xe ở gần đó, sau đó ngồi ở trong quán Starbucks, anh ta gọi một ly cà phê và cứ thế ngồi đó, cũng không biết là đang suy nghĩ về điều gì.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cũng đang ở trong quán cà phê.
Ngồi đối diện với cô là Gavin, hôm nay là ngày cô nộp bản thảo.
Khi Gavin nhìn thấy Khánh Linh, vẻ mặt của anh ta khá là kích động, thật ra thì hôm nay anh ta đến đây, căn bản không phải vì quan tâm đến bản thảo đã được viết như thế nào, chỉ là muốn gặp mặt người phụ nữ này.
Anh ta lướt đọc qua bản thảo một cách đại khái, nhưng lại bị thu hút bởi những mô tả của lời văn bên trong.
Mặc dù lời văn của Nguyễn Khánh Linh được viết rất đơn giản và thông thường, nhưng lại có thể miêu tả đúng tính cách cụ thể của nhân vật, phong cách viết văn quả thực không tồi.
“Ừ, cách viết rất tốt.”
Gavin khen ngợi một cách chân thành.
Hai người lại thảo luận thêm một lúc về một số chi tiết trong cuốn sách này, kết quả là Nguyễn Khánh Linh phát hiện ra rằng một số quan điểm của cô và Gavin khá là trùng khớp với nhau. Ví dụ như cả hai người đều không thích những câu văn hào nhoáng không thật để khắc họa nhân vật.
Ngoài ra, bọn họ đều là tương đối thiên về cách miêu tả tường thuật.