Chương 434
Nghe vậy, Lê Tuấn có chút buồn cười, anh ta lắc đầu nói: “Tôi không phải là học sinh trường này.”
Tuy nhiên, cô gái đó lại không hề bận tâm: “Không sao cả, mình…mình không bận tâm đâu, mình có thể kết bạn Zalo với bạn được không?”
Cô ta lại khao khác nhìn Lê Tuấn.
Mặc dù Lê Tuấn nhìn trông rất dịu dàng và nho nhã, nhưng ranh giới của anh ta lại rất rõ ràng.
Anh ta lịch sự mỉm cười: “Xin lỗi nhé, tôi đã kết hôn rồi.”
Nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt khó tin của cô gái kia, cô ta mấp máy môi nói: “Thật sao? Nhưng trông anh lại trẻ quá.”
Lê Tuấn cho cô ta xem chiếc nhẫn trên tay và mỉm cười nói: “Lần này tôi đến đây, chính là đến đón vợ tôi.”
Khi cô gái đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay người đàn ông, lúc này cô ta mới hoàn toàn bỏ cuộc.
Sau khi cô gái rời đi, Lê Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô ta, bỗng nhiên lại nhớ đến Nguyễn Khánh Linh.
Trong ấn tượng của anh ta, khi đó cũng từng có một cô gái ngây ngô e lệ nói với anh ta những lời như vậy, chuyện đó đã cách đây bao lâu rồi nhỉ?
Anh ta còn nhớ rằng sau khi mình đưa thông tin liên lạc, thì nhìn thấy cô bé nhỏ đó tung tăng chạy đi, lúc đó anh ta còn nghĩ rằng cô gái này khá là thú vị, trên người tràn đầy sức sống hồn nhiên.
Lê Tuấn đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị người vỗ vào vai, anh ta quay đầu lại, thì nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn hồng hào, sáng sủa và gọn gàng, trên mặt cô ấy còn mang theo chút ý cười trêu ghẹo.
“Người đã đi rồi, còn nhìn nữa sao?”
Lê Tuấn nhìn cô ấy, nhất thời cũng không nói chuyện.
Lúc này, Tống Ngọc vừa từ trong lớp đi ra, mái tóc dài của cô ấy không buông xõa như mọi khi, mà lại được buộc cao trên đầu, trên trán có vài sợi tóc lưa thưa, khuôn mặt của cô ấy rất nhỏ, đường nét ngũ quan thanh thoát nhẹ nhàng. Khi cô ấy mỉm cười, dưới đáy mắt còn lóe lên một tia sáng nhỏ.
Khuôn mặt của cô ấy bất chợt lại trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của Lê Tuấn.
Lê Tuấn lại nhìn đến ngẩn người, bất chợt lại có một chút xúc cảm hiện lên trong đáy mắt anh ta.
Tống Ngọc nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, cô ấy lại bị anh ta nhìn đến có chút không được tự nhiên, lúc đầu cô ấy còn định trêu chọc người đàn ông này, ai ngờ rằng hiện tại anh ta lại dùng ánh mắt này nhìn cô ấy, khiến cho cô ấy cảm thấy hết sức gượng gạo.
“Khụ khụ khụ, Sao anh lại nhìn tôi thế này?”
Tống Ngọc dường như đang cố gắng che giấu sự gượng gạo của mình, cô ấy ho khan hai tiếng, cố ý quay mặt đi, muốn tránh đi tầm mắt của Lê Tuấn.
Lúc này, Lê Tuấn cũng phục hồi tinh thần lại, anh ta thu hồi ánh mắt, nhưng đáy mắt lại bất giác hiện lên vài phần cô đơn.
Là do anh ta quá nhớ đến Khánh Linh rồi sao? Đến nỗi còn coi Tống Ngọc như là cô nữa.
“Không có gì.”
Lê Tuấn mở miệng nói, trên mặt anh ta vẫn rất bình thản, trông giống như một người bình thường vậy.
Thế nhưng Tống Ngọc lại nhịn không được oán thầm, người đàn ông này làm sao vậy, vừa rồi anh ta còn nhìn cô ấy sâu sắc như vậy mà, cô ấy còn tưởng là có chuyện gì nữa, nhưng kết quả là anh ta lại nhẹ nhàng nói một câu không có gì.
Tống Ngọc mới không tin lời anh ta nói.
“Đi thôi.” Lê Tuấn nói, sau đó cùng Tống Ngọc đi ra ngoài.