Chương 421
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Cô ta sốt ruột hỏi: “Bố sao vậy? Chẳng phải bố quen biết rất nhiều người lợi hại hay sao? Bố liên lạc với họ đi! Trình Nam không có tiền không có quyền, chẳng lẽ chúng ta còn không thể thắng anh ta?”
Nguyễn Khánh Nga thật sự không hiểu, một thằng đàn ông uất ức vô dụng như thế mà sao bố lại kiêng kỵ anh ta? Hơn nữa còn sụp đổ vì chuyện này?
Song thật lâu sau, Nguyễn Mạnh Cường quay sang nhìn Nguyễn Khánh Nga, vẻ mặt như vừa hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: “Khánh Nga, con phải nghe cho rõ những lời nói kế tiếp của ba, hơn nữa phải ghi nhớ trong lòng, hiểu chưa?”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga chợt cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề. Nhưng nếu cô ta muốn biết chân tướng thì không còn sự lựa chọn nào khác. Nguyễn Khánh Nga gật đầu: “Vâng.”
Ngay sau đó, Nguyễn Mạnh Cường bèn kể lại những vấn đề mà công ty gặp phải trong khoảng thời gian qua, cùng với thái độ của những người bạn cũ với công ty của nhà họ Nguyễn. Ông ta nói càng nhiều, sắc mặt của Nguyễn Khánh Nga càng tái nhợt, đôi môi cũng không còn chút máu.
Thì ra… công ty đã nguy hiểm đến nước này, thế mà không ai chịu giúp đỡ họ, bây giờ họ còn gặp phải chuyện kiện tụng…
“Vậy mẹ… Mẹ phải làm sao đây?” Nghĩ tới mẹ còn đang bị tạm giam, sống mũi Nguyễn Khánh Nga không nhịn được cay xè. Nguyễn Mạnh Cường không đáp lời, đôi mắt đầy cay đắng. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy chứ! Chuyện của công ty đã khiến Nguyễn Mạnh Cường phiền lòng, vợ còn bị tạm giam, thậm chí sắp bị khởi tố… Nguyễn Mạnh Cường bỗng cảm nhận được cái gì gọi là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà!
Lúc này, Nguyễn Khánh Nga như nghĩ tới chuyện gì đó. Đôi mắt cô ta sáng lên, vội vàng nói với Nguyễn Mạnh Cường: “Bố ơi, Nguyễn Khánh Linh! Chúng ta quên mất chị ta! Chị ta cũng là người nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn chúng ta gặp khó khăn?”
Thế nhưng, khi Nguyễn Mạnh Cường nghe thấy lời nói của Nguyễn Khánh Nga, sắc mặt của ông ta lại không ngạc nhiên như cô ta lắm, ông ta nghĩ tới thái độ lãnh đạm của Nguyễn Khánh Linh, khi ông ta đến gặp cô trước đó.
Tuy rằng Nguyễn Khánh Linh vẫn là Nguyễn Khánh Linh như trước kia và dáng vẻ của cô cũng không hề thay đổi, nhưng mà bên trong cô lại xảy ra sự biến hóa.
Rõ ràng Nguyễn Mạnh Cường không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng ông ta lại có thể nắm bắt được chính xác cái ánh mắt mang theo sự lạnh lùng khi đứa trẻ đó nhìn mình.
“Nguyễn Khánh Linh, bây giờ nó đã thay đổi, không còn dễ dàng lừa gạt như trước kia nữa rồi.”
Nguyễn Mạnh Cường thở dài nói.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Nga lại không muốn bố mình dễ dàng từ bỏ, cô ta nói: “Bố ơi, đừng vậy mà, bố không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế này được. Chẳng lẽ bố đã quên rằng chị ấy vẫn chưa biết được sự thật sao? Cho đến bây giờ chị ấy vẫn luôn cho rằng chị ấy là con gái của bố. Lúc này bố đi qua đó, dùng mấy chiêu khổ nhục kế để tiếp tục lừa Nguyễn Khánh Linh, chị ấy cũng không thể thấy bố mình chết mà không cứu được, đúng không?”
Nguyễn Khánh Nga có chút kích động nói.
Trong tiềm thức của cô ta, cho dù bây giờ Nguyễn Khánh Linh có trở thành như thế nào đi nữa, nhưng cô vẫn luôn là đứa con gái ngu ngốc đến nỗi nói gì cũng sẽ tin, hơn nữa còn ngây thơ đến nỗi tin vào những chiêu khổ nhục kế của bất kỳ người nào nói.
Đặc biệt là bố của mình.
Nguyễn Khánh Nga không tin rằng Nguyễn Khánh Linh thật sự có thể bỏ mặt bố mình không quan tâm?
Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta liền lập tức dâng lên niềm hy vọng lớn lao.
Gia đình Phạm Nhật Minh có tiền, hơn nữa thế lực của nhà họ Phạm lại rất lớn, đợi xem đến lúc đó Trình Nam kia còn không cút đến đây quỳ xuống cầu xin cô ta tha mạng?