Chương 419
Cảnh sát mở cửa phòng, nói với Nguyễn Mạnh Cường. Nguyễn Mạnh Cường tâm trạng phức tạp nhìn cảnh sát, sau đó bước vào phòng thẩm vấn, trong phòng có hai người, một là cảnh sát mặc đồng phục màu xanh, còn một người khác là Đặng Phượng, vợ ông ta.
Lúc này mái tóc Đặng Phượng rối tung, thậm chí lớp trang điểm cũng bị nhòe đi. Sắc mặt bà ta trắng bệch, mím chặt môi, không nói một lời.
Nghe thấy động tĩnh, người trong phòng đồng thời đưa mắt nhìn, thấy Nguyễn Mạnh Cường vào phòng, hai người có phản ứng khác nhau. Đặng Phượng nhìn chằm chằm Nguyễn Mạnh Cường như tìm thấy chỗ dựa, tủi thân nói: “Ông xã… Cuối cùng ông cũng tới rồi.”
“Thưa cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các anh lại bắt vợ tôi?” Nguyễn Mạnh Cường không rảnh an ủi Đặng Phượng mà tiến lên hỏi cảnh sát.
Cảnh sát bình tĩnh nói: “Thế thì phải hỏi vợ anh.”
Nguyễn Mạnh Cường lập tức quay sang nhìn Đặng Phượng: “Rốt cuộc bà đã làm gì? Sao lại bị nhốt ở đây?”
Nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Nguyễn Mạnh Cường, mặc dù Đặng Phượng rất bất mãn, nhưng dù sao cũng là mình phạm tội trước, chỉ có thể kìm nén, nhỏ giọng nói: “Ông còn nhớ thằng khốn làm tổn thương con gái chúng ta không? Tôi thuê người… Bàn chuyện với hắn ta…”
“Chỉ bàn chuyện thôi sao?” Nguyễn Mạnh Cường không tin, cau mày hỏi lại.
Đặng Phượng lộ vẻ xấu hổ. Một lát sau, bà ta mới nói: “Chỉ thuê người cho hắn ta một bài học thôi, có cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề không? Hơn nữa hắn ta bị thương nhẹ thôi, ít ra bây giờ còn sống khỏe mạnh.”
“Đặng Phượng!” Thấy bà ta không hề hối cải, Nguyễn Mạnh Cường thật sự không nhịn được, nghiêm khắc quát lên: “Bà đánh người ta mà còn có lý à? Tôi đã nói với bà rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, lúc đó bà có nghe tôi không?”
Nguyễn Mạnh Cường càng nghĩ càng giận, thất vọng vì mình có một bà vợ ngu xuẩn cỡ này. Bị ông ta mắng, nhất là ngay trước mặt người ngoài, cho dù chuyện này là lỗi của mình, Đặng Phượng vẫn không cam lòng, cảm thấy rất mất mặt. Trong ấn tượng, Nguyễn Mạnh Cường nào dám ăn nói với bà ta kiểu đó, còn ngay trước mặt cảnh sát nữa chứ! Bà ta mím môi, không nói một lời.
Lúc này, vị cảnh sát từ tốn nói: “Vấn đề bây giờ không phải là tình trạng vết thương của cậu ta có nặng hay không, mà là bà thuê người làm hư khuôn mặt cậu ta, khiến cậu ta không còn khả năng làm việc. Vấn đề này còn nghiêm trọng hơn cả tội cố ý gây thương tích. Bây giờ nạn nhân đã kiên quyết đòi khởi tố bà.”
Nói rồi, cảnh sát nhìn Nguyễn Mạnh Cường: “Thưa ông Cường, hôm nay chúng tôi kêu ông tới đây chính là vì muốn ông ký tên. Ông là người nhà của bị cáo nên cần ký tên.”
Nói rồi, anh đưa một phần văn kiện cho Nguyễn Mạnh Cường. Ông ta cầm lên đọc nội dung trên giấy, sắc mặt càng ngày càng tối sầm. Cuối cùng ông ta im lặng ký tên lên giấy, chẳng qua mỗi nét bút đều hằn lên trang giấy, giống như giải tỏa sự bất mãn của mình.
Trên giấy viết bị cáo Đặng Phượng bởi vì phạm tội cố ý gây thương tích cho người khác mà sẽ bị phán quyết ngồi tù 10 năm. Hơn nữa vì bà ta gây thương tích nên khiến nạn nhân đánh mất cơ hội việc làm, phải bồi thường một khoản tiền kếch xù cho nạn nhân. Đủ loại tiền bồi thường cộng lại, cuối cùng biến thành một khoản tiền bồi thường cao ngất ngưởng. Lúc này Nguyễn Mạnh Cường không thể lấy ra nhiều tiền mặt như thế.
Lúc rời đi, ông ta vẫn cau mày, thậm chí chẳng buồn nhìn Đặng Phượng.
Nguyễn Mạnh Cường đã âm thầm mắng bà ta ngu xuẩn không dưới mười lần. Nếu xử lý theo cách của ông ta thì tốt biết mấy, bây giờ thì tốt rồi, khiến ông ta đâm lao phải theo lao, lấy đâu ra chừng ấy tiền, tìm đâu ra người biện hộ cho bà ta? Nếu ông ta không nhờ người khác thì chắc hẳn thằng oắt con kia sẽ thắng kiện!