Chương 416
“… Tại sao lại như vậy…” Nguyễn Khánh Nga lập tức suy sụp. Bố nói có lý, nhưng nếu cứ thế buông tha cho Trình Nam thì sao cô ta cam lòng? Đặng Phượng cũng vậy, thấy con gái lâm vào tuyệt vọng, bà ta vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng. Con gái mình gặp chuyện như vậy mà chỉ có thể nén giận thôi sao?
“Ba, ba tìm người đi, tìm người ở viện kiểm sát, tùy tiện kết tội khác cho anh ta, tống cổ anh ta vào tù, chẳng phải là được sao?” Nguyễn Khánh Nga bỗng ngẩng đầu lên, mong chờ nói.
Nghe vậy, Nguyễn Mạnh Cường không khỏi bất đắc dĩ, xấu hổ thở dài: “Khánh Nga, chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu.”
“Chẳng lẽ chỉ có thể thả hắn ta ra?” Nguyễn Khánh Nga lại bắt đầu kích động. Cô ta không cam lòng, nhất là hôm nay thấy Phạm Nhật Minh bảo vệ Nguyễn Khánh Linh, đối lập với thái độ của bố mình cùng với thái độ của Trình Nam lúc đó, cô ta vừa không cam lòng vừa ghen tỵ nổi điên. Tại sao Nguyễn Khánh Linh lại có thể được nhiều người bảo vệ, rõ ràng không hề hấn gì nhưng vẫn có bao nhiêu người bảo vệ chị ta? Còn mình thì sao? Mình xảy ra chuyện lớn như vậy, rõ ràng mình mới nên là được người bảo vệ nhất, nhưng tại sao không ai chịu bảo vệ mình? Thậm chí cả bố cũng khuyên mình bỏ qua?
Thấy Nguyễn Mạnh Cường cúi đầu, Nguyễn Khánh Nga hiểu ý của bố mình. Cô ta rơi nước mắt lã chã, dùng sức đẩy bố mình: “Con hận bố!”
Hét xong, Nguyễn Khánh Nga không nhìn hai vợ chồng họ mà xoay người chạy ra khỏi đồn cảnh sát.
“Khánh Nga!” Đặng Phượng và Nguyễn Mạnh Cường đồng thanh kêu to. Đặng Phượng trừng Nguyễn Mạnh Cường: “Ông có phải là đàn ông không hả? Con gái bị ức hiếp mà ông lại không thể đánh trả sao? Lúc trước tôi bị mù nên mới gả cho ông!” Mắng xong, bà ta vội vã đuổi theo Nguyễn Khánh Nga.
Nguyễn Mạnh Cường ngây ra như phỗng, thân thể lạnh buốt. Ông ta bị con gái chán ghét, bị vợ sỉ vả, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng ông ta, nhưng ông ta lại không có cách nào khác. Ông ta không thể nói cho hai mẹ con họ biết tình hình hiện tại của công ty, nếu nói ra, họ sẽ càng khinh thường mình… Nguyễn Mạnh Cường đứng tại chỗ hồi lâu mới cất bước rời khỏi đồn cảnh sát.
Lúc này, Đặng Phượng cũng đuổi kịp Nguyễn Khánh Nga. Hai mẹ con ôm nhau bên lề đường khóc lóc, khiến người qua đường dừng chân nhìn họ.
“Nhìn gì mà nhìn? Cút hết cho tôi!” Nguyễn Khánh Nga đang bực bội, lại bị một đám người vây xem như xem xiếc khỉ, cô ta vừa giận vừa xấu hổ, dữ tợn hét lên. Mấy người kia ngẩn ra, cảm giác đồng tình với họ đều tan biến.
“Hét gì mà hét? Muốn khóc thì sang chỗ khác mà khóc! Cũng không sợ mất mặt!”
Trong đám đông đương nhiên có người miệng lưỡi nhanh nhạy, lập tức bật lại cô ta. Thậm chí còn có người nói thêm: “Đúng đấy, ăn mặc kiểu này, cũng không biết là vừa làm trò gì nữa…”
Càng ngày càng nhiều lời phỏng đoán dơ bẩn truyền vào tai hai mẹ con. Nguyễn Khánh Nga tức giận run người. Cuối cùng cô ta cũng hiểu được cảm giác bị hãm hại một cách ác ý là như thế nào. Đôi môi cô ta run rẩy, còn muốn mắng lại họ, nhưng bị Đặng Phượng kéo tay. Bà ta rất xấu hổ, thừa dịp Nguyễn Khánh Nga còn chưa mở miệng mà giữ chặt cô ta, cúi đầu rời khỏi đám đông, hai mẹ con còn bị ai đó đẩy một phát. Nguyễn Khánh Nga hùng hổ bị mẹ kéo đi.
“Mẹ! Sao mẹ lại kéo con? Đám tiện nhân kia dám nói con như vậy, con phải cho chúng biết mặt!”
Ai ngờ Đặng Phượng lại bịt miệng cô ta: “Con à, con đừng nói nữa, lỡ bị họ nghe thấy thì hôm nay hai mẹ con mình không yên thân được đâu.”
“Thế thì sao? Con bị mắng mà không thể mắng lại à?”
Hôm nay Nguyễn Khánh Nga tức điên người. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải bây giờ cô ta bị ức hiếp thì chỉ có thể im lặng chịu đựng không? Từ khi nào mà cô ta đã trở thành kẻ đáng thương như vậy? Song Đặng Phượng lại thở dài: “Họ rất đông người, chúng ta chỉ có hai người. Lỡ như thật sự xung đột với nhau, chúng ta sẽ không bao giờ có lợi, con hiểu chưa?”
Nguyễn Khánh Nga cau mày. Cô ta rất muốn khóc, nhưng lúc này đã không thể khóc, nước mắt đã chảy hết từ lúc nãy. Cô ta mím môi không nói một lời.
Thấy con gái im lặng, Đặng Phượng biết cô ta đang nghĩ gì. Ánh mắt bà ta trầm xuống, lại gần cô ta khẽ nói: “Khánh Nga, mẹ biết con đang nghĩ gì, con phải hiểu rằng mẹ cũng như con, cũng hận không thể giết chết tên súc vật kia!”