Chương 411
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga cũng không nghi ngờ gì. Cô ta không cho rằng Tống Ngọc sẽ quan biết hay có quan hệ gì đó với giám đốc Hiếu. Trong lòng cô ta, Tống Ngọc chẳng qua chỉ là một con bé quê mùa đến từ nông thôn, chắc chắn không giàu có bằng nhà mình.
Thế là Nguyễn Khánh Nga lập tức nổi máu muốn khoe khoang. Cô ta chậm rãi liếc nhìn Tống Ngọc, nở nụ cười khẽ như đang trào phúng, giả vờ lơ đễnh nói: “Vừa lúc ông tới đây, bữa tiệc cũng sắp kết thúc, hôm nay hết bao nhiêu tiền? Tôi kết toán luôn cho ông đi.”
Nguyễn Khánh Nga cố ý tính tiền trước mặt Tống Ngọc để làm nổi bật sự chênh lệch giữa hai người, cũng cho cô kiến thức cái gì gọi là cuộc sống của người giàu.
“… Vâng.”
Giám đốc Hiếu lén lút nhìn sắc mặt Tống Ngọc, thấy cô không có biểu hiện gì mới nói: “567.900.000, cô Nga muốn kết toán bằng cách nào?”
“Quẹt thẻ.” Nguyễn Khánh Nga hếch cằm, vẻ mặt kiêu căng.
Lúc này, Lê Tuấn vẫn cúi đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui không buồn, chỉ nói: “Để tôi kết toán cho.”
Nói rồi anh muốn rút thẻ. Dù sao bữa tiệc này cũng là Nguyễn Khánh Nga tổ chức cho mình và Tống Ngọc, không cần phải để cô ta chi trả tiền bạc. Lê Tuấn muốn phân rõ giới hạn với Nguyễn Khánh Nga, để cô ta đỡ phải kiếm cớ quấn lấy mình. Nhưng Nguyễn Khánh Nga lại cho rằng Lê Tuấn không muốn mình bỏ tiền, anh ấy quan tâm mình…
Nghĩ vậy, trong lòng cô ta lại dấy lên một tia hy vọng. Cô ta càng không muốn làm cho Lê Tuấn bỏ tiền, chỉ nói: “Không được, anh Tuấn không thể trả tiền, nếu bữa tiệc này đã do em tổ chức thì phải để em tính tiền.”
“Để tôi cho.” Lê Tuấn không nhìn cô ta mà bình thản nói, đưa thẻ cho giám đốc Hiếu. Thấy vậy, Nguyễn Khánh Nga cũng không chịu thua, cũng đưa thẻ cho ông ấy. Tình hình trở nên lúng túng, khiến ông ấy rất khó xử.
Mặc dù giám đốc Hiếu từng gặp rất nhiều trường hợp, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến ông không biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng. Bầu không khí ngưng đọng mấy giây, bỗng giọng nói của Tống Ngọc vang lên, đánh vợ sự im lặng.
“Hai người đều tranh nhau trả tiền, làm tôi xấu hổ quá.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga kiêu căng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, còn giả vờ cười nói: “Đừng ngại, vốn đã bảo là tôi mời các cô mà.”
Ai ngờ, ngay sau đó Tống Ngọc lại nói một câu khiến cô ta suýt nữa không cầm chắc tấm thẻ.
“Thế này đi, giám đốc Hiếu, trực tiếp miễn phí cho họ đi, ông cũng không cần phải khó xử nữa.
Nghe vậy, cuối cùng giám đốc Vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ông không rõ tại sao hôm nay bà nội này lại tốt bụng như thế, nhưng ông vẫn cảm thấy may mắn, vội gật đầu cười nói: “Vâng, thưa cô chủ.”
Ông vừa dứt lời, một giọng nói khiếp sợ lập tức vang lên: “Cô… Cô chủ ư?”
Vẻ mặt Nguyễn Khánh Nga tràn đầy khó tin.
“Vâng, đây là thiên kim của chủ tịch nhà chúng tôi.” Giám đốc Hiếu giải thích.
Trong đầu Nguyễn Khánh Nga chợt lóe lên một suy nghĩ, cô ta chỉ vào Tống Ngọc, hỏi tiếp: “Cô họ gì?” Lúc trước cô ta chỉ nghe nói anh Tuấn đã cưới vợ, nhưng chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ này có lai lịch như thế nào.
Tống Ngọc mỉm cười xán lạn: “Tống.”
Nhà họ Tống… Nhà họ Tống ở Hải Phòng! Không ngờ cô thật sự là cô chủ của nhà họ Tống! Người trong giới đều coi người nhà họ Tống là hoàng thân quốc thích, cũng không phải vì nhà họ Tống có quan hệ họ hàng với lãnh đạo quốc gia, mà là vì tài sản của nhà họ Tống quá kếch xù, ngay cả người trong giới thượng lưu cũng thán phục vì sự giàu có của họ. Đủ để thấy nhà họ Tống giàu có cỡ nào.