Nguyễn Khánh Linh nhìn theo chiếc xe của anh cho đến khi nó hoàn toàn biến mất mới thôi không nhìn nữa. Cô im lặng thở dài, từ trước tới nay những ân oán trong các gia đình giàu có là điều không thể tránh khỏi, ngay cả cô đây cũng phải chịu bao đau khổ.

Sau khi Phạm Nhật Minh rời khỏi, Nguyễn Khánh Linh cũng không ở trong biệt thự chờ đợi, cô ngồi trong vườn hoa đăng sau, hít thở không khí, chuẩn bị tìm ý tưởng mới.

Thật ra trước kia cô là một người viết bài hợp đồng cho một tạp chí.

Chẳng qua là gần đây do kết hôn, hơn nữa còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tất cả đã làm hao mòn đi sức lực và tinh thân của cô nên thời gian cô cầm bút không nhiều.

Bây giờ khó khăn lắm mới có được khoảng thời gian rảnh rồi, tất nhiên là cô phải biết chớp lấy cơ hội để tiếp tục viết bài rôi.

Nhưng mà...

Nguyễn Khánh Linh vò đầu bứt tai, cô đang chuẩn bị viết một bài báo nhưng lại đau khổ nhận ra mình không hề có ý tưởng gì.

Lúc này, chú Hùng vừa vặn đi ngang qua hành lang của vườn hoa, nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh thì đi tới chỗ cô. “Mợ chủ à." Chủ Hùng gọi cô một tiếng.

Nghe thấy tiếng gọi, Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại, thấy người đến chủ Hùng, cô chỉ đành nở nụ cười miễn cưỡng đáp lại: “Chú Hùng, chủ cũng ra vườn hoa à?"

Thấy vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh, chủ Hùng biết cô đang gặp phải chuyện phiền não. "Có chuyện gì sao mợ chủ? Tâm trạng cô không được tốt làm phải không?

Chú Hùng tưởng đó là do chuyện của công ty nhà cô. Nguyễn Khánh Linh thở dài thật sâu một hơi: "Đúng vậy" “Nếu như cháu không ngại thì có thể tâm sự với chủ đây. Tuy rằng có thể chú cũng không giúp ích được gì.

Cô nhìn vào mắt của chủ Hùng, trong lúc nhất thời cô buột miệng thốt ra câu nói: "Chú Hùng, chủ có biết ca sĩ nào hát tại quán ăn đêm hay là ca sĩ đường phố không?"

Thấy vẻ mặt chủ Hùng khó hiểu, Nguyễn Khánh Linh vội vàng giải thích: "Cháu đang có ý định tìm hiểu cuộc đời của các ca sĩ tự do

Nói xong, cô lại cảm thấy hình như mình đã hỏi sai người rồi.

Nhìn chú Hùng mặc áo vest, thắt cà vạt, dáng vẻ chỉn chu nghiêm trang, làm sao có thể tới mấy quán ăn đêm hay là biết tới một ca sĩ tự do chứ. “Hay là thôi đi, cháu. “Mợ chủ, thật ra chủ có biết một người, chúng ta có thể tới gặp thử xem.

Chú Hùng mỉm cười tiếp tục nói: “Ở phía đông có một quán tên là Moonlight Bar, bà chủ tên là An Hạ, là một người bạn của chủ, trước kia từng là một ca sĩ vì cô ấy thích tự do và náo nhiệt, sau này thì mở một quán bar. có thật không ạ?

Nguyễn Khánh Linh mừng rỡ reo lên: “Đêm nay, cháu nhất định phải đi xem thử “Được, chủ giúp cháu chuẩn bị xe

Chú Hùng cười nói, sau khi nhìn thấy sự vui của Nguyễn

Khánh Linh thì quay trở lại biệt thự Nhìn bóng dáng của cô biến mất ở cuối hành lang, vẻ mặt tươi cười của chủ Hùng cũng phai dẫn, thay vào đó là vẻ buôn bā.

Gần tối tại biệt thự nhà họ Lê.

Nguyễn Khánh Nga đã chuẩn bị tổ yến quý để biểu bà Lê

Đi vào trong biệt thự, cô ta không kiếm được đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhà họ Lẽ không hổ là nhà cao cửa rộng, cách bài trí khác xa với nhà cô ta, nếu không muốn nói nhà có ta quá kém. Nếu như sau này có thể gả vào đây thì không phải là rất hạnh phúc hay sao?

Người giúp việc dẫn Nguyễn Khánh Nga đi vào phòng khách, bà Lê đã ngồi đợi trêи ghế sô pha từ trước. Bà cười vui vẻ, đứng lên chào đón Khánh Nga. “Dì à, đây là quà cháu tặng cho dì

Nguyễn Khánh Nga cũng dịu dàng cười đáp, lễ phép đưa túi quà cho bà Lê

Bà Lê nhận lấy món quà nói cảm ơn rồi xoay người đưa cho người giúp việc. “Chị Vương, cất kĩ chỗ quà này vào nhé. “Vâng thưa bà

Bà Lê bảo Nguyễn Khánh Nga ngồi xuống, nhìn cô ta cười nói: “Cháu là Khánh Nga đúng không? Bác còn nhớ nhà họ Nguyễn có hai chị em chơi rất thân với Lê Tuấn khi còn nhỏ"

Thấy bà Lê vẫn còn nhớ tới mình, Nguyễn Khánh Nga rất vui vẻ nói: "Đúng thế dì ơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play