Chương 396
Nhưng chuông điện thoại vẫn liên tục reo lên, đối phương kiên quyết muốn cô bắt máy. Khi Nguyễn Khánh Nga gọi tới lần thứ năm, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất phiền, cuối cùng cầm điện thoại lên nói: “Làm gì?” Giọng nói của cô rất bực bội.
Nhưng đầu dây bên kia, Nguyễn Khánh Nga lại không bất mãn mà còn cười nói: “Chị, cuối cùng chị cũng bắt máy.”
Nghe Nguyễn Khánh Nga gọi chị, Nguyễn Khánh Linh lại muốn cúp máy. Đây là Nguyễn Khánh Nga sao? Cô quen biết với cô ta bao lâu nay, số lần Nguyễn Khánh Nga gọi mình là chị có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Cô có chuyện gì?” Nguyễn Khánh Linh vẫn lạnh lùng hỏi.
Nguyễn Khánh Nga kìm nén bất mãn, vẫn mỉm cười nói chuyện, như thể thật sự vui mừng cho Lê Tuấn: “Chị, chị biết chuyện anh Tuấn đã kết hôn không?”
Cô ta vừa dứt lời, Nguyễn Khánh Linh im lặng một lát: “Không biết.”
Không hiểu sao nghe Nguyễn Khánh Linh nói vậy, Nguyễn Khánh Nga lại thấy sung sướng hơn nhiều. Cô ta nói tiếp: “Vậy bây giờ chị biết rồi đấy. Chuyện là thế này, anh Tuấn quen biết với chúng ta bao lâu nay, anh ấy kết hôn mà chúng ta đều không chúc phúc anh ấy, cho nên tôi cứ thấy có lỗi với anh ấy, do đó tôi dự định tổ chức liên hoan, lúc đó chị cũng phải tới đấy nhé.”
Nghe xong, Nguyễn Khánh Linh lập tức đáp: “Được, tôi sẽ đến. Gửi thời gian địa chỉ cho tôi đi.”
Dứt lời, Nguyễn Khánh Linh không chờ cô ta nói tiếp mà trực tiếp cúp máy. Cô đặt điện thoại lên bàn, còn đang suy nghĩ về chuyện Lê Tuấn đã kết hôn. Hơi bất ngờ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ trước kia Lê Tuấn hơi vượt mức với cô, cho nên khiến cô hơi áp lực. Bây giờ anh ấy đã tìm được người thương, còn mau chóng kết hôn, Nguyễn Khánh Linh thật lòng vui mừng cho anh.
Nguyễn Khánh Linh còn rất hiểu biết tính cách của Lê Tuấn. Anh ta là người rất có trách nhiệm, nếu không phải quyết tâm đi tiếp với cô gái đó thì chắc chắn anh ta sẽ không kết hôn. Nguyễn Khánh Linh không khỏi tò mò cô gái nhanh chóng chiếm được trái tim của Lê Tuấn là ai?
Buổi chiều, cơm nước xong, Nguyễn Khánh Linh nói chuyện với Phạm Nhật Minh: “Chủ nhật anh rảnh không?”
Phạm Nhật Minh ngẫm nghĩ: “Chủ nhật có cuộc họp. Sao vậy?”
Nguyễn Khánh Linh giải thích: “Không có gì, chẳng qua là đàn… Lê Tuấn đã kết hôn, Nguyễn Khánh Nga tổ chức buổi liên hoan mời tôi đến dự, cho nên tôi hỏi thử anh có rảnh không. Nhưng nếu anh không rảnh thì cũng không sao, một mình tôi đi cũng được.”
Nguyễn Khánh Linh không cảm thấy hụt hẫng. Nhưng Phạm Nhật Minh nghe tin Lê Tuấn đã kết hôn, anh khựng lại, sau đó hỏi: “Lê Tuấn đã kết hôn ư?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Đúng rồi. Nhanh lắm đúng không?”
Cô không nhịn được cảm khái. Phạm Nhật Minh lặng lẽ quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô không có cảm xúc khác thường, chỉ hơi kinh ngạc, anh lập tức vui vẻ, khóe miệng cong lên.
“Ừ, đúng là rất nhanh.” Phạm Nhật Minh nhếch môi cười. Nhưng trong lòng anh cũng có thắc mắc, nhà họ Lê được coi là gia tộc lớn của Hải Phòng, sao tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn nhà họ Lê kết hôn mà báo chí lại không đăng tin? Hơn nữa cô dâu là ai? Dựa theo địa vị của nhà họ Lê, chắc hẳn gia cảnh của cô dâu cũng không thua kém gì, không thì hai ông bà họ Lê kia sẽ không nhanh chóng đồng ý.
Thấy Phạm Nhật Minh vui vẻ, Nguyễn Khánh Linh không khỏi buồn cười, cảm thấy anh thật ấu trĩ, không nhịn được hỏi: “Người khác cưới vợ mà anh vui mừng thế à?”
Ai ngờ Phạm Nhật Minh lại nghiêm trang nói: “Lê Tuấn không phải là bạn của em sao? Tôi vui mừng thay cho em thôi.” Anh chọc chọc khóe miệng cô, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không vui?”
Nguyễn Khánh Linh quay đầu đi: “Không có đâu. Đương nhiên tôi cũng mừng cho anh ấy…” Cô hơi mất tự nhiên vì động tác thân mật của anh. Hình như từ khi hai người “ngủ” với nhau, Phạm Nhật Minh càng thêm thoải mái với cô, cứ thích làm chút động tác thân mật quá mức đối với bạn bè. Nhưng lúc anh làm lại không có cảm xúc khác, cứ như thể chỉ là bạn bè bình thường. Nguyễn Khánh Linh lại ngại không dám nói, lỡ người ta không nghĩ vậy mà mình lại xuyên tạc hành động của người ta thì chẳng phải là tự đa tình hay sao? Cô cố gắng tự nhủ, đừng suy nghĩ quá nhiều…