Chương 387

Mặt Nguyễn Khánh Linh đỏ lên nhưng vì là ban đêm nên Phạm Nhật Minh không thấy rõ lắm.

Cô cúi đầu xuống, nhanh chóng đẩy anh ra: “Anh đừng ôm tôi…”

Lúc này, giọng nói của Phạm Nhật Minh lại thản nhiên nhưng có mang theo một chút buồn bã: “Tôi chỉ ôm một lát thôi.”

Nguyễn Khánh Linh nghe những lời Phạm Nhật Minh nói, tính cách của cô chỉ ăn mềm không ăn cúng, nếu Phạm Nhật Minh cứng rắn với cô, cô nhất định sẽ liều mạng phản khánh. Nhưng mà, lúc này Phạm Nhật Minh lại tỏ ra yếu đuối. Cô cụp mắt xuống, không nói chuyện, tim không nhịn được mà mềm mại.

Nguyễn Khánh Linh cam chịu để cho Phạm Nhật Minh ôm cô.

Hai người ở trong chăn gắt gao ôm nhau, Nguyễn Khánh Linh có thể nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực của Phạm Nhật Minh, từng cái một, yên ổn, trầm ấm, mạnh mẽ mang theo hiệu lực làm yên lòng người dân.

Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được đường cong cơ thịt của cánh tay anh dán chặt vào người cô. Còn có cơ thể cường tráng của anh, lúc này cũng đang áp sát vào cơ thể cô.

Nhiệt độ cơ thể Nguyễn Khánh Linh ngày càng cao.

Lúc này, trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh ngày đó. Hai người ở suối nước nóng của khu nghỉ dưỡng, người đàn ông hôn cô khi đang mình ngâm suối nước nóng. Cô đột nhiên cảm thấy toàn thân không chỉ nóng mà còn hơi khô khốc.

Thật giống như đang khao khát điều gì đó, loại cảm giác này từ trước đến nay Nguyễn Khánh Linh chưa từng trải qua. Lúc này đột ngột dâng lên khiến cô bất an và có chút ngượng ngùng.

Cô âm thầm mắng mình, tại sao lại có thể vì cái ôm của Phạm Nhật Minh mà nghĩ đến những việc kỳ quái này chứ?

Lúc này, Phạm Nhật Minh cũng chịu đựng gian khổ. Trong lòng anh ôm một thân thể mềm mại lại còn tỏa ra hương thơm tự nhiên khiến thần kinh anh không ngừng nhảy lên. Toàn bộ tế bào dưới thân kêu gào anh muốn cô, nhưng lý trí lại ngăn anh lại.

Anh không thể có thêm bất kì một hành động nào, nếu không sẽ dọa cô gái này sợ.

Cùng lúc đó, ban đêm tại khu biệt thự trên núi hiện ra vô cùng yên tĩnh và tốt đẹp.

Chẳng qua là, hai người đi nghỉ phép ở đây, tâm trạng đều vô cùng không tốt.

Lê Tuấn với Tống Ngọc đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn về, sau đó bị bố mẹ yêu cầu đi nghỉ phép, ra nước ngoài du lịch hưởng tuần trăng mật.

Thế nên Lê Tuấn vừa mới tiếp quản công ty, đã phải tạm thời nghỉ một thời gian.

Chẳng qua là, đến cuối cùng hai người vẫn kiên quyết lựa chọn địa điểm nghỉ phép là khu biệt thự trên núi này.

Thứ nhất bọn họ chỉ là hôn nhân hình thức, không cần phải quá long trọng. Thứ hai, cả hai người lúc này đều không có tâm trạng đi nghỉ phép.

Nhưng để đối phó với bố mẹ hai bên, bọn họ đành phải thỏa hiệp, nhưng nói thế nào cũng không đi du lịch nước ngoài.

Buổi tối hai người đều không có việc gì làm, Lê Tuấn vừa nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Khánh Linh, tâm trạng không được tốt lắm, anh cảm thấy ở trong phòng càng ngày càng khó chịu, nên lập tức đi ra ngoài sân dạo mát một chút.

Phong cảnh của khu biệt thự trên núi này quả thực rất đẹp, cho dù bây giờ là mùa thu, thế nhưng cây cỏ bên trong khu biệt thự trên núi vẫn xanh tốt, không có cảm giác hiu quạnh của mùa thu.

Anh ta đi chưa được mấy bước, trước mặt xuất hiện một hồ nước lớn. Ánh trăng ban đêm rơi xuống mặt hồ tạo nên ánh sáng màu vàng nhạt trên mặt nước, trông đặc biệt rất nghệ thuật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play