Chương 384

Nhìn thấy bộ dạng nghi ngờ của Nguyễn Khánh Linh, mặt Phạm Nhật Minh không chút thay đổi. Nhưng lông mày của anh lại mang theo một chút buồn bực hiếm thấy.

Nguyễn Khánh Linh nhìn vẻ mặt của anh như vậy thì nghi ngờ trong lòng cô lập tức biến mất. Cô còn tưởng rằng do lời nói vừa rồi của cô mới khiến sắc mặt của Phạm Nhật Thành trở nên như vậy.

Cô vội vàng đứng dậy, an ủi nói: “Phạm Nhật Minh, anh không sao chứ? Những gì tôi nói vừa nãy không có ý gì khác đâu. Nếu anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời anh…”

Lúc này, Phạm Nhật Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn duy trì vẻ mặt buồn bã.

Rốt cuộc anh làm sao vậy? Nguyễn Khánh Linh có chút hoảng hốt, không biết phải nên an ủi anh như nào mới tốt.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Linh nghe thấy tiếng thở dài như có như không của Phạm Nhật Minh.

Trái tim cô cũng đập loạn theo, cô nhìn Phạm Nhật Minh, hỏi: “Phạm Nhật Minh, rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy?”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hôm nay Phạm Nhật Minh rất khác, không giống với anh của mọi hôm. Có vẻ như vậy, khác ở chỗ yếu đuối hơn mọi ngày?

Cô bị chính suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, làm sao có khả năng như vậy chứ? Người đàn ông này ngày thường luôn cao ngạo, lạnh lùng, cho dù là có lúc yếu ớt anh cũng không dễ dàng biểu hiện ra ngoài cho người khác thấy.

Nếu không thì, đây không phải là Phạm Nhật Minh.

Nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh khẽ nhướng mi, trợn mắt to hơn. Lời nói như thể mắc kẹt trong yết hầu, giọng nói khàn khàn mang theo âm điệu vô cùng trầm thấp. Thật giống như biểu hiện của anh lúc này.

“Mấy ngày hôm nay, tối nào tôi cũng mơ thấy bố mẹ tôi. Tôi mơ thấy lúc họ xảy ra tai nạn xe, còn nhớ lại rất nhiều ký ức khi tôi còn bé. Tôi ngủ không yên, cho nên muốn uống chút trà an thần, vì vậy mới muốn đến đây nhờ em chỉ dạy.”

Nói xong, Phạm Nhật Minh bình tĩnh liếc nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái. Nhìn thấy cô giật mình, trên mặt còn hiện lên một chút áy náy, điều này khiến cho anh biết rằng khổ nhục kế mình dùng đã thành công.

Vì thế, Phạm Nhật Minh tiếp tục cố gắng.

“Khánh Linh, tôi đến đây không có ý gì khác. Thực ra, tôi chỉ là muốn tìm một ai đó để trò chuyện một lúc thôi. Khi ở một mình, tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, đều là chuyện của trước kia…”

“Được rồi.” Không đợi Phạm Nhật Minh nói xong, Nguyễn Khánh Linh đã đồng ý.

Cô cảm thấy suy nghĩ muốn xua đuổi Phạm Nhật Minh của mình vừa nãy thật sự là rất tàn nhẫn.

Bình thường Phạm Nhật Minh đúng là không có ai để trò chuyện cùng. Bởi vì cô chưa từng thấy anh qua lại với người bạn nam nào trong nước cả. Những người trong công ty thì phần lớn là do Phạm Thành sắp xếp để theo dõi anh.

Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến điều này, trong nháy mắt cô đã sinh ra sự đồng cảm với người đàn ông trước mặt này.

Haiz, cô chưa bao giờ nghĩ qua Phạm Nhật Minh lại đáng thương như vậy, chẳng trách trước đây tính tình anh lại lạnh lùng như thế. Có lẽ là anh muốn che giấu nỗi cô đơn lạnh lẽo trong lòng mình đi!

Nguyễn Khánh Linh tự mình suy nghĩ, tưởng tượng ra rất nhiều chuyện. Vì thế, ánh mắt cô nhìn Phạm Nhật Minh càng thêm dịu dàng và đồng cảm hơn.

Phạm Nhật Minh không biết trong lòng cô lại suy nghĩ phong phú như vậy. Anh chỉ cần nhìn vào ánh mắt dịu xuống và giọng nói mềm mại của Nguyễn Khánh Linh là anh biết đêm nay mình cứ ngây ngốc ở lại đây, chắc chắn không có vấn đề gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play