Chương 364
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng ngừng khóc, cô hít hít cái mũi, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lúc này, người y tá kia nở một nụ cười vui mừng, bà ấy cẩn thận nhìn Nguyễn Khánh Linh rồi nói: “Cháu tên Khánh Linh đúng không? Quả thực giống như đúc Lâm Dinh khi còn trẻ.”
Nhìn đôi mắt ngập nước của cô gái trước mặt, mang theo vẻ đẹp khiến lòng người run sợ, thậm chí còn đẹp hơn Lâm Dinh người được gọi là người đẹp đẹp nhất Hải Thành năm đó mấy phần.
“Khánh Linh, đây chính là người trước đó tôi đã nói với em, dì Thanh, Thôi Thị Thanh. Năm đó, bà ấy là người phụ trách chăm sóc mẹ em khi mẹ em sinh.”
Nguyễn Khánh Linh gật gật đầu, tuy rằng cô có chút khó chịu, nhưng vẫn lễ phép mà chào bà ấy một tiếng: “Chào dì Thanh.”
“Ai!”
Hiển nhiên, gặp con gái của một người bạn cũ đã qua đời, hơn nữa hai người lại còn có vẻ bề ngoài giống nhau, Thôi Thị Thanh có vẻ vừa vui mừng vừa cảm khái.
Nếu bây giờ Lâm Dinh vẫn còn sống, nhìn thấy con gái mình trổ mã xinh đẹp như vậy, hơn nữa, bên cạnh còn có một người chồng yêu thương quý trọng cô, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng.
Tầm mắt Thôi Thị Thanh dừng lại ở trên người Phạm Nhật Minh một lát.
“Cháu chắc là chồng của Khánh Linh phải không?”
Bởi vì khi lúc trước Phạm Nhật Minh liên lạc với Thôi Thị Thanh, anh cũng không nói cho bà ấy thân phận của mình. Cho nên bây giờ, Thôi Thị Thanh cũng không biết người đàn ông đang đứng ở trước mắt mình, rốt cuộc có địa vị lớn như thế nào.
Phạm Nhật Minh gật đầu, chỉ thấy người y tá ở trước này có mái tóc đã hoa râm, trên mặt cũng hằn lên nếp nhăn của năm tháng. Tuy nhiên, cùng năm tháng trôi đi và lắng đọng lại, ánh mắt của Thôi Thị Thanh càng thêm hiền lành và dễ mến.
“Vâng, dì Thanh, bây giờ dì đã tan làm chưa?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
Lúc này, Thôi Thị Thanh cười gật đầu, bà ấy nói: “Xem trí nhớ của dì nè, vừa rồi gặp được Khánh Linh nên bị kích động nên cứ để hai cháu phải đứng, chúng ta đi vào văn phòng nói chuyện được không?”
“Vâng, cứ theo sắp xếp của dì.”
Nhìn anh chàng trước mắt này hiểu chuyện lễ phép như vậy, lại còn anh tuấn, Thôi Thị Thanh càng thêm vừa ý anh. Trong lòng vui mừng, cũng may Khánh Linh tìm được một anh chàng tốt như vậy.
Ba người đi vào văn phòng của Thôi Thị Thanh.
Bao nhiêu năm trôi qua, Thôi Thị Thanh làm việc ở bệnh viện, ban đầu cũng từ y tá rồi bây giờ thăng chức lên thành y tá trưởng hộ sĩ, cho nên có văn phòng riêng của mình.
Thôi Thị Thanh ngâm cho hai người một ly trà, sau đó ba người ngồi xuống ghế trò chuyện.
“Dì Thanh, lúc ấy dì không chỉ là y tá chăm sóc mẹ cháu khi sinh, hơn nữa còn là bạn tốt của mẹ cháu phải không?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi.
Thôi Thị Thanh gật đầu, lúc này, trong mắt bà ấy hiện lên một chút hoài niệm, chậm rãi nói: “Lúc ấy à, mối quan hệ của dì và mẹ cháu còn rất tốt nữa, cho nên khi bà ấy sinh đẻ, cố ý muốn dì tới chăm sóc bà ấy.”
Bà ấy nhìn Nguyễn Khánh Linh, nhớ lại chuyện năm đó, không nhịn được mà cười hiền hậu nói: “Khánh Linh, cháu có biết khi mẹ cháu mang thai cháu, mỗi ngày đều cho cháu nghe một chút âm nhạc, còn muốn nói với cháu rất nhiều rất nhiều, chính là vì có thể cho cháu một khóa học thai sản tốt nhất. Mấy người chăm sóc bà ấy đều rất kinh ngạc vì sao mỗi ngày bà ấy lại có nhiều năng lượng như vậy, có nhiều lời muốn nói với cháu như vậy.”