Chương 313
Nghe đến đây, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất kỳ quái, Phạm Nhật Minh làm sao biết được? Ánh mắt cô vô tình nhìn thấy cánh tay của anh, lúc này cô mới nhận ra trên cánh tay anh ta có hai vết xước màu đỏ sẫm, trông giống như bị mèo cào vậy.
Vì vậy, Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi chú Hùng được gọi đến, ông có hơi khó xử nói: “Cậu chủ, không được rồi, lúc nãy tôi đã thử qua. Nhưng tôi mới chỉ nắm lấy bàn chân của nó, thì nó đã bắt đầu kêu không ngừng.”
Phạm Nhật Minh trầm giọng, hỏi ngược lại: “Không ai trong số người làm có thể cắt móng cho mèo sao?”
“Đúng vậy, tôi vừa để họ qua đó thử, có nhiều người còn bị nó cào.”
Vẻ mặt Chú Hùng đầy sự phiền muộn, lúc đầu vì Phạm Nhật Minh thấy móng vuốt của mèo quá dài, đang định cắt móng cho nó. Ai biết được hai chú mèo con vốn rất ngoan ngoãn kia, lại cào anh ấy hai cái.
Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, chú Hùng cũng định thử cắt móng cho chúng, nhưng hai chú mèo không chịu hợp tác, khiến ông rất khó xử.
Vì vậy, Phạm Nhật Minh và chú Hùn hai mặt nhìn nhau, cũng không nghĩ ra cách gì tốt.
Có lẽ là do lúc bình thường, hai người này mang lại cho Nguyễn Khánh Kinh cảm giác bọn họ rất toàn năng. Nhưng mà hôm nay, đột nhiên cô phát hiện hai người này vậy mà lại bị hai con mèo nhỏ làm cho bối rối rồi.
Không có chút nào cảm giác thông minh, quyết đoán như bình thường, Nguyễn Khánh Kinh cảm thấy thật buồn cười, cô không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nhìn thấy nụ cười của cô, vẻ mặt của Phạm Nhật Minh có chút mất tự nhiên, anh cũng cảm thấy có hơi mất mặt. Dù sao anh cũng là một người đàn ông, vậy mà chỉ vì hai con mèo con mà bị bối rối, thật sự không biết làm cách nào biện minh được.
Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Anh vì chuyện này mà kéo tôi trở về, có phải không?”
“Ừm.”
Cho dù Phạm Nhật Minh có vẻ không tình nguyện, nhưng anh cũng chỉ hạ giọng trả lời.
Anh ấy nói: “Có lẽ em có nhiều kinh nghiệm hơn đối với chuyện này, thử nghĩ xem có cách nào không.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn vẻ ngoài nghiêm túc của người đàn ông này, muốn cô nghĩ biện pháp, khiến cô càng vui vẻ hơn. Cô cảm thấy Phạm Nhật Minh lúc này hoàn toàn khác với những gì cô thường thấy, dễ thương nhiều hơn một chút.Mặc dù, từ dễ thương này, đối với Phạm Nhật Minh không hợp chút nào, nhưng cô vẫn cảm thấy anh, người bị mèo cào lúc này, rất đáng yêu …
Nguyễn Khánh Linh lại ngồi xổm xuống, ôm Gỗ Mun vào lòng, cười hỏi anh: “Ôm thế này thì sẽ không bị nó cào.”sau đó, cô nhìn cánh tay của anh, hỏi: “Vết thương trên tay của anh đã kiểm tra qua chưa?”
Không đợi Phạm Nhật Minh trả lời, chú Hùng đã nhanh chóng nói: “Chưa làm gì, cậu chủ đi làm ngay sau khi bị mèo cắn, nhất định không có thời gian đi gặp bác sĩ. Hay là cô chủ, cô thử kiểm tra qua cho cậu chủ xem?”
Nói xong, chú Hùng còn tận tình nháy mắt với Phạm Nhật Minh một cái, ra hiệu không cần cảm ơn …
Phạm Nhật Minh cảm thấy trên trán rơi xuống hai giọt mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy sự tương tác của một già một trẻ này, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy bọn họ vừa đáng yêu, vừa cảm thấy họ ấu trĩ, nhưng trong lòng lại thấy có chút ấm áp.
Cô cười dịu dàng, nói với chú Hùng: “Chú Hùng, làm phiền chú mang hộp thuốc qua đây.”
“Hả? Được thôi!”
Chú Hùng đáp lại, nhanh chóng đi lấy hộp thuốc. Mỗi bước của ông ấy lúc này đều nhanh hơn bao giờ hết.