Chương 285
Buổi tối, nhà họ Lê.
Sau khi Lê Tuấn tan làm và về đến nhà, liền cảm thấy bầu không khí trong nhà rất nặng nề, không chỉ như vậy, ngoài mẹ của anh, còn có Tống Ngọc, cùng với một người phụ nữ trông có vài phần giống với cô ấy, cũng đang ngồi trên ghế sofa.
Nhìn thấy anh trở về, chân Tống Ngọc động đậy, muốn đi đến nói chuyện với anh, lại bị chị gái là Tống Lệ ngồi cạnh kéo lại, cô ta dùng ánh mắt cảnh cáo Tống Ngọc.
Sau đó, bà Lê bảo Lê Tuấn qua đó ngồi, rồi giới thiệu Tống Lệ với anh.
“Lê Tuấn, lần này tôi đặc biệt đưa em Ngọc qua đây, là muốn nói với cậu một chuyện.”
Tống Lệ lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc.
Đầu óc Lê Tuấn bối rối, nhưng vẫn ôn hòa hỏi: “Chị muốn nói chuyện gì?”
Tống Lệ lại không hề trả lời, cô ta nhìn ông Lê một cái, sau đó, ông Lê trầm giọng hỏi: “Tin tức buổi tối hôm qua con đã xem chưa?”
Lê Tuấn nhíu mày, lắc đầu.
Ông Lê trực tiếp lấy tin tức ra, đưa cho anh xem.
Lại là một tấm ảnh chụp anh và Nguyễn Khánh Linh chạy ma-ra-tông cùng nhau, bức ảnh với góc chụp rất đẹp đó, khiến mọi người ở đó ai ai cũng tức giận, đương nhiên, trừ hai người Tống Ngọc và Lê Tuấn.
Lúc đó, Tống Lệ mới lên tiếng: “Lê Tuấn, nếu cậu và em Ngọc nhà tôi đã yêu nhau rồi, tại sao vẫn có tin tức như thế này truyền ra? Cậu và phu nhân nhà họ Phạm, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Vẻ mặt Lê Tuấn đông cứng lại, giọng nói anh nhạt đi: “Bạn bè.”
“Chỉ là bạn bè thôi? Vậy mà trên bức ảnh này còn thể hiện thân mật đến vậy sao?”
Tống Lệ tra hỏi.
Lúc này, Tống Ngọc thấy đồng đội của mình bị chị mình tra hỏi, cô ấy có chút áy náy, nói cho cùng, hai người họ chỉ là trốn tránh việc xem mắt, diễn một vở kịch thôi, chứ không phải người yêu thật sự.
Cô ấy vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Chị à, anh ấy đã nói rồi, chỉ là bạn bè thôi mà, chị cần gì phải tra hỏi anh ấy như vậy?”
Tống Lệ nhìn đứa em gái đang bảo vệ Lê Tuấn, cô ta có chút bình tĩnh lại mắng cô ấy: “Em im ngay, chị về rồi sẽ tính sổ với em sau.”
Không biết trông chừng cho tốt bạn trai của mình, cho dù anh ta và cái cô Nguyễn Khánh Linh kia không có quan hệ gì, nhưng tính chất của việc hai người đó chạy ma-ra-tông cùng nhau, là vô cùng nghiêm trọng, nếu như một người không thận trọng, sẽ làm nguy hại cho cả ba gia đình.
Tống Ngọc bị cô ta dạy dỗ cho không còn mặt mũi gì nữa, ngậm miệng lại không nói gì.
Lúc này, bà Lê đứng ra giảng hòa, đương nhiên, bà ta tin tưởng con trai mình, để làm Tống Lệ yên lòng, bà ta càng nói với Lê Tuấn những lời nói ẩn ý sâu xa, “Tuấn à, nếu hai đứa thật sự chỉ là bạn bè thôi, con đừng tiếp xúc với cô gái đó nữa, thứ nhất, bây giờ con đã có Tống Ngọc rồi, phải để ý đến cảm xúc của Ngọc, thứ hai, thân phận của cô gái đó thật sự rất đặc biệt, con cũng ít giao tiếp với cô ấy thôi.
Lê Tuấn trầm mặc một lúc, không hề nói gì.
Có điều, anh vẫn gật đầu.
Có lẽ thái độ của anh và ông bà Lê, đã khiến Tống Lệ rất hài lòng, cô ta cuối cùng cũng không còn tức giận như lúc đầu nữa.
Thấy vậy, Tống Ngọc vội vàng đứng ra hòa giải, “Anh Tuấn đã biết rồi, chị à chị đừng trách anh ấy nữa, hai người bọn em là người liên quan còn không để bụng, chị lo lắng cái gì chứ…”
Suy nghĩ linh tĩnh này của cô, bị Tống Lệ lại trừng mắt lườm lần nữa.