Chương 259
Gavin trực tiếp đưa chi phiếu cho Nguyễn Khánh Linh.
Khi cô nhìn thấy con số trên tờ chi phiếu thì vô cùng kinh ngạc, sau đó vội vàng nhét trả lại cho anh ta: “Cái này nhiều quá rồi, tôi không thể nhận”.
Cô sáng tác một thời gian lâu như vậy cũng chưa từng nhận được phần tiền công nào cao tới thế, hơn nữa chi phiếu này chỉ là một phần, vậy con số cuối cùng còn cao tới bao nhiêu…
Gavin giả bộ đáng thương nói: “Cái này đưa cho cậu là đúng, dù sao nhân vật tôi muốn nhờ cậu viết cũng không thể hoàn thành xong trong một sớm một chiều, không giống với những đoản văn cậu viết trước kia, tiền công vì thế cũng nhiều hơn”.
“Nếu cần phải mời người ta ăn cơm, hoặc tốn các chi phí khác, cậu cứ trực tiếp dùng từ trong phần tiền này là được”.
Thật ra thì tiền công này Gavin cũng đưa theo ý của anh ta.
Nguyễn Khánh Linh nhìn chi phiếu, cô trầm mặc.
Cô có nên đồng ý với đề xuất của Gavin hay không đây?
Nhưng mà, nếu cô đồng ý với số tiền bản thảo quá lớn mà anh ta trả như vậy, cô sợ mình không thể viết nổi để xứng với giá trị đó.
Gavin không đợi cô do dự, liền đưa tờ chi phiếu lần nữa cho cô: “Cậu cứ viết đi, nếu không được, cậu có thể trả lại tiền cho tôi. Thế này thì trong lòng của cậu sẽ không còn gì lấn cấn nữa chứ?”
Sở dĩ anh ta có thể nói chắc như vậy là bởi vì cùng Nguyễn Khánh Linh hai lần tiếp xúc này, anh đã dần dần hiểu được tính cách của cô, cái gì không thuộc về cô, cho dù có dụ dỗ như thế nào, cô cũng không mảy may suy chuyển.
Và chính phẩm chất này đã khiến anh ấy muốn đến gần cô hơn.
Không cho Nguyễn Khánh Linh cơ hội từ chối lần nữa, Gavin nhét tờ chi phiếu vào tay cô, sau đó viện cớ và rời đi ngay.
Nguyễn Khánh Linh nhìn bóng lưng người đàn ông nhanh chóng rời đi, không khỏi thở dài, cô nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì mình cứ viết trước, như lời Gavin nói, đến lúc thực sự không làm được thì trả lại tiền cho anh ta vậy.
Vậy nên, cô cũng rời khỏi phòng chờ.
Hai ngày nay, Phạm Nhật Minh để ý, Nguyễn Khánh Linh rõ ràng có chút choáng váng , trên gò má vốn dĩ trắng nõn nay lại có chút phờ phạc, dưới mắt cũng có quầng thâm mờ mịt.
Kỳ thực, Nguyễn Khánh Linh hai ngày qua thật sự rất mệt mỏi.
Cô một mặt bận việc của công ty Phạm Nhật Minh, mặt khác lại phải lo bài báo tư liệu của Gavin.
Cô ấy thực sự là nhiều việc đến nỗi muốn phân thân không được, muốn nghỉ ngơi cho tốt cũng khó.
Buổi trưa ngày hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Phạm Nhật Minh gọi Nguyễn Khánh Linh đến văn phòng.
Nhìn đôi gò má gầy đi của người phụ nữ, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia xót xa khó tả, anh nói: “Thư ký của tôi đã trở về rồi, tôi cũng đã nhờ chú Từ đến đón em.”
“Hả?”
Nguyễn Khánh Linh hiển nhiên phản ứng không kịp: “Thư ký đã quay về rồi? Nhưng mà, cô ấy không phải…”
“Không vấn đề gì, tôi sẽ lo liệu mọi việc.”
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh trở nên rõ ràng, việc cấp bách nhất ngay bây giờ là để người phụ nữ này quay về nghỉ ngơi càng sớm càng tốt. Anh không ngờ rằng chỉ tới công ty giúp việc hai ngày lại khiến cô mệt mỏi như vậy.