Chương 230

Nguyễn Khánh Linh nghe anh hỏi, hai mắt lấp lánh, nghiêng đầu chậm rãi nói: “Nhìn căn nhà này gọn gàng sạch sẽ như vậy nên có lẽ bà ấy là người yêu thích sự ngăn nắp, vừa thích sự bố trí, sắp xếp cũng như trong cuộc sống là người vô cùng nhiệt tình.”

“Tông màu tổng thể của ngôi nhà là màu nhẹ nhàng, trang trí không phức tạp… Bà ấy có thể là một người đơn giản.”

“Nhìn qua phòng khách một lượt, em thấy rất nhiều ảnh của anh, điều đó cho thấy mẹ anh chắc chắn rất yêu gia đình này…”

Nguyễn Khánh Linh đang nói, cũng không tự chủ mà quay đầu nhìn bốn phía xung quanh. Những thứ xung quanh, tất cả đều là dấu vết cuộc đời của bà Phạm để lại, những thứ này cùng tính cách của bà ấy có liên quan mật thiết.

Đột nhiên, bàn chân cô mát lạnh rồi lập tức truyền đến một cơn đau nhói.

“A, đau quá!”

Nguyễn Khánh Linh kêu lên một tiếng đau đớn. Cô cau mày nhìn Phạm Nhật Minh, đang định nói gì đó thì động tác tay của người đàn ông trở nên mạnh hơn, ngón tay anh xoa xoay quanh cổ chân cô.

Cô đau đến mức sắp khóc, lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy đoán tính cách của bà Phạm. Cô chỉ muốn giải cứu bàn chân bị thương của mình khỏi tay của Phạm Nhật Minh.

Tuy nhiên, tay còn lại của người đàn ông đã nắm chặt lấy bắp chân cô khiến cô không có cơ hội rút chân ra.

“Đau quá…”

Dưới sự xoa bóp mạnh mẽ đến bạo lực của người đàn ông, Nguyễn Khánh Linh lập tức hiểu được cảm giác không thể yêu thương là như thế nào.

Sau khi “hành động xấu xa” của anh cuối cùng cũng kết thúc, cô nằm trên sô pha, mím chặt miệng, sau khi cơn đau dữ dội từ cổ chân qua đi, cô cũng chẳng còn sức lực để đôi co với anh nữa. Cô chỉ có thể kêu rên lên hai tiếng “Hừ hừ” đau đớn, mặt đầy ai oán nhìn Phạm Nhật Minh.

Anh ta là ma quỷ sao?

Nguyễn Khánh Linh bị biến thành bộ dạng như vậy nên muốn hỏi anh, cô không khỏi suy nghĩ rằng vì cô ngẫu nhiên đoán được tính tình của mẹ anh, vậy nên anh mới tức giận, báo thù cô?

Phạm Nhật Minh nhìn thấy vẻ mặt chó chút oán hận của người phụ nữ, lúc nãy trong lòng còn chút buồn bực thì lúc này đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

Anh lại lấy thuốc mỡ rồi bôi thuốc cho cô, lần này động tác của anh nhẹ nhàng, dịu dàng hơn bao giờ hết, khác hẳn với sự thô bạo vừa rồi!

Nguyễn Khánh Linh không thèm trúng cái chiêu kế này của anh, vừa đánh vừa xoa sao, thật quá đáng mà!

“Quấn lại thế này, tý nữa trở về đừng để bị dính nước, sáng mai cái chân bong gân của em sẽ lành lại.”

Phạm Nhật Minh quấn băng cho cô rồi lập tức dặn dò.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh vẫn còn hơi tức giận nên giọng điệu có chút hậm hực: “Anh cũng không phải là bác sĩ, làm sao bong gân có thể hồi phục nhanh được như vậy?”

Nghe lời chất vấn của cô, Phạm Nhật Minh cũng không giải thích.

Khi còn nhỏ anh đến sống ở đây, anh thường bị bong gân chân, lúc đó mẹ anh cũng thoa thuốc cho anh như thế, tuy đau nhưng hiệu quả rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play