Chương 1895
Mối quan hệ của hai người dường như đang trở nên giống một con ngựa hoang đã cởi dây trói, càng ngày càng trở nên mất kiểm soát.
Mà đối với người từ trước đến nay luôn có thói quen nắm trong tay tất cả như Lãnh Hàn Vũ mà nói thì điều này không khác gì như một sự tồn tại đầy tai họa.
Anh cực kỳ chán ghét loại cảm giác không thể kiểm soát này.
Nếu đây là người khác thì có lẽ Lãnh Hàn Vũ đã sớm loại bỏ người nọ ra khỏi thế giới của mình, nhưng, đối phương lại là Lãnh Nhược Giai, là cô em gái anh ta đã nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên.
Anh ta không đành lòng cũng không nỡ bỏ qua như vậy, cho nên, sau khi tốn khoảng thời gian nửa buổi tối rối rắm trong lòng Lãnh Hàn Vũ đã quyết định hai người không thể tiếp tục giằng co như vậy nữa.
Nếu nhất định phải có một người cúi đầu thì anh ta sẽ là người làm việc đó.
Nhưng Lãnh Hàn Vũ lại không thể ngờ được, sau khi anh xuống lầu lại chỉ nhận được tin Lãnh Nhược Giai đã chuyển ra khỏi biệt thự.
Tin tức này đến bất ngờ không kịp phòng bị, làm cho người đàn ông bàng hoàng lặng người đi tại chỗ, anh đứng đó lặng người đi ước chừng mười phút, khi một lần nữa mở miệng trên mặt anh đã phủ đầy băng giá, như một dòng sông băng đã đông cứng lại.
Giọng anh cũng lạnh lùng đến mức có thể rơi ra cả vụn băng.
“Con bé chuyển ra từ khi nào?”
“… Hôm nay, lúc còn rất sớm, khi tôi vừa mới rời giường đi ra đã nhìn thấy cô chủ thu dọn xong vali đi ra ngoài rồi.”
Quản gia đáp lời, nhưng bây giờ ông ta chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, hơi lạnh trên người cậu chủ cũng quá dọa người rồi…
Gân xanh trên tay Lãnh Hàn Vũ nổi đầy lên, anh nắm chặt nắm tay, như vậy mới có thể khống chế không để cho mình phát ra cảm xúc giận dữ, anh lại hỏi: “Ông có biết con bé đi đâu không?”
Quản gia cảm giác mình đã bị đông lạnh đến độ cà lăm, ông ta nói đứt quãng: “Cô chủ, cô chủ nói, cô ấy chuyển về căn hộ của mình, còn nói, còn nói…”
Lời nói kế tiếp quản gia nhất thời không dám nói ra khỏi miệng.
Nhưng Lãnh Hàn Vũ cũng không cho ông ta có cơ hội đó, ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: “Còn nói gì nữa?”
“… Cô chủ còn nói, cậu đừng đi quấy rầy cô ấy…”
Quản gia cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nói ra được câu này.
Lúc trước ông ta cũng đã cảm giác dường như giữa cậu chủ và cô chủ có mâu thuẫn, nhưng không ngờ hai người lại cứng rắn với nhau đến vậy, cô chủ còn chuyển cả ra ngoài ở, như vậy không phải có ý nghĩa là từ nay về sau cô chủ sẽ chặt đứt quan hệ với cậu chủ sao…
Việc này quản gia có thể đoán được thì đương nhiên Lãnh Hàn Vũ cũng đoán ra.
Anh tức giận đến mức nở nụ cười, trong miệng không nhịn được mà nói: “Được, được lắm.”
Lãnh Hàn Vũ quay người sải bước về phòng, bước chân của người đàn ông tràn đầy sự tức giận, nhưng vào thời khắc này bóng lưng cao lớn của anh thậm chí trong nháy mắt lại chất chứa một nỗi cô đơn và chua xót.
Nghĩ đến ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu mình tối hôm qua.
Thế mà anh lại còn tưởng rằng chỉ cần anh cúi đầu trước sẽ có thể giải quyết được vấn đề, ai ngờ, cô lại không hề hé răng nói nửa lời đã chuyển ra bên ngoài ở.
Như vậy không phải đồng nghĩa với việc nói cho anh biết, Lãnh Nhược Giai cô từ nay về sau sẽ phân rõ ranh giới với Lãnh Hàn Vũ anh sao?