Chương 1893
Bất mãn việc cô từ chối yêu cầu nho nhỏ đó của vợ chưa cưới anh ta.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lãnh Hàn Vũ liền nói: “Em ở lại, ở cùng với bọn anh.”
Thật ra, khi anh ta nói xong lời này, nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô gái vào khoảng khắc đó, Lãnh Hàn Vũ đã hối hận ngay lập tức.
Cô không hề biểu hiện ra sự tức giận hay khó chịu gì, cô chỉ cong môi, nở nụ cười không hề có chút ý cười nào, cực kỳ máy móc, nhưng đôi mắt cô nhìn anh ta đã không còn vẻ rực rỡ sáng rọi trước kia nữa, nó chỉ là một mảnh trống không, không màu sắc, khiến anh ta trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ biểu cảm trong ánh mắt cô là gì.
“Được.”
Lãnh Hàn Vũ chỉ nghe thấy Lãnh Nhược Giai đáp lại một tiếng, sau đó cô quay lại ghế sô pha ngồi xuống, hai tay nắm lại ấn vào trong sô pha, cũng không nghịch điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng, không biết cô đang suy nghĩ gì.
Nhưng chính một Lãnh Nhược Giai như vậy lại khiến cho trong lòng Lãnh Hàn Vũ chợt thấy hoảng sợ không rõ lý do.
Đúng vậy, vừa rồi anh ta rất tức giận, anh ta bị câu nói ‘anh đã trở lại’ của Lãnh Nhược Giai làm cho tức giận, cô thật sự không muốn gặp anh đến mức như vậy sao? Không chỉ không hề gọi anh là anh trai mà thậm chí anh vừa quay lại liền trực tiếp đứng dậy muốn đi luôn? Không hề muốn ở cùng một chỗ với anh đến vậy sao?
Lãnh Hàn Vũ thừa nhận, câu nói vừa rồi của mình là vì phút chốc nóng nảy mới thốt ra.
Nhưng lời nói cũng đã nói rồi, anh ta không thể rút lại được nữa, tất nhiên cũng không thể để bản thân lộ ra chút cảm xúc hối hận nào, vì thế cũng liền nghiến chặt cằm, ngồi trên sô pha không nói lời nào.
Trong bầu không khí trầm mặc đó Vân Minh Nguyệt cũng không lên tiếng.
Tuy nhiên, tầm mắt của cô ta vẫn không ngừng di chuyển qua lại trên người Lãnh Hàn Vũ và Lãnh Nhược Giai, sở dĩ cô ta muốn giữ Lãnh Nhược Giai lại tất nhiên không phải vì muốn giao lưu tình cảm gì cả, cô ta chỉ muốn nghiệm chứng xem phán đoán trước đó của mình rốt cuộc có đúng không.
Vốn dĩ nếu Lãnh Hàn Vũ biểu hiện ra vẻ phẫn nộ với đề nghị của cô ta thì có lẽ Vân Minh Nguyệt còn có thể rất tức giận, nhưng cô ta lại thấy không chỉ Lãnh Hàn Vũ đã đồng ý mà biểu cảm trên mặt hai người đều rất bình thường, không có gì không thích hợp, cô ta chỉ cảm thấy tảng đá vẫn luôn đè chặt trong lòng mình cuối cùng cũng được buông lỏng.
Mà cô ta cũng âm thầm thở ra một hơi dài.
May mắn thay, sự việc không phải như mình nghĩ …
Sau khi Vân Minh Nguyệt đã cảm thấy yên lòng thì vào bữa cơm tối tiếp theo cô ta ăn uống rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Lãnh Hàn Vũ, cũng không thèm để ý tới Lãnh Nhược Giai.
Người đàn ông vẫn lãnh đạm với cô trước sau như một, cũng không gần gũi, nhưng anh ta cũng không từ chối đồ ăn cô ta gắp cho.
Thấy thế Vân Minh Nguyệt lại càng cao hứng hơn.
Lãnh Nhược Giai cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ lo ăn cơm của mình, được một lúc thì cô đã đặt bát cơm xuống, đứng dậy nói: “Tôi ăn no rồi, về phòng trước đây.”
“Ăn nhanh vậy sao?”
Vân Minh Nguyệt còn hỏi được một câu tượng trưng.
“Ừ.”
Nói xong, Lãnh Nhược Giai liền cứ thế xoay người rời đi, không hề dừng lại.