Chương 1890
Lúc này, trong phòng bệnh cũng chỉ còn có bác sĩ Lưu với Rew.
Rew nhìn bóng lưng Lãnh Nhược Giai rời đi, trên mặt hiện lên nét không cam tâm và giận dữ. Sau đó, anh ta tức giận trừng người đàn ông trước mặt này, giọng nói lạnh lùng: “Thật ra anh không phải là bác sĩ mà viện trưởng phái tới đúng không?”
Lúc trước rõ ràng anh ta đã nói chuyện với viện trưởng rồi. Mặc dù vết thương trên chân anh ta lành sớm nhưng những bác sĩ kia đều giả vờ không biết. Ai ngờ giữa đường không biết từ đâu lại xuất hiện một bác sĩ, vậy mà lại trực tiếp trước mặt Lãnh Nhược Giai, vạch trần anh ta!
Thật sự rất đáng hận!
Nghe vậy, vẻ mặt của bác sĩ vẫn lạnh nhạt, không hề bị khí thế của anh ta hù dọa.
Anh ấy mang khẩu trang y tế chỉ để lộ ra cặp mắt hẹp dài, lạnh lùng nhìn người đàn ông trên giường bệnh. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy ở đáy mắt anh ấy hiện lên chút sự đe doạ.
Giọng nói anh ấy cũng theo đó vang lên: “Cậu chủ Lãnh kêu tôi thay cậu ấy gửi đến anh một câu. Nếu anh cứ không biết suy nghĩ mà quấn lấy Lãnh Nhược Giai thì cậu ấy cũng không ngại cho anh thêm một lần nằm viện đâu. Dĩ nhiên lần này, cậu ấy sẽ không để anh có cơ hội gặp quá nhiều khó khăn đâu.”
Nói xong lời này, bác sĩ cũng không thèm để ý thấy sắc mặt của Rew đã ngay lập tức đen lại. Anh ấy quay người bước từng bước rời đi.
Phía sau, anh ta dùng sức đạp mạnh vào bên giường một cái.
Chỉ dựa vào vậy! Ý của câu sẽ không để anh ta gặp quá nhiều trắc trở có khác gì việc nói lần sau sẽ chặt gãy chân anh ta không!
Ngoài sự phẫn nộ, Rew không tránh khỏi chút cảm giác sợ hãi.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tại đây và tập trung lên tại áp nhé.
Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh lúc hai người đánh nhau. Anh ta tự nhận là bản thân thường tập thể hình, bên trong cơ thể cũng rất ổn nhưng khi hai người đánh nhau, trừ lúc mới bắt đầu còn đánh được mấy cái, anh ta còn có thể chống đỡ được. Về sau, sức lực của Lãnh Hàn Vũ kia giống như càng đánh càng hăng, dĩ nhiên mặt mũi anh ta đã bị đánh cho bầm dập rồi.
Lúc ấy, nếu không có người kéo ra e rằng trên chân anh ta không chỉ có một chút gãy xương nhỏ này thôi đâu.
Rew nghĩ vậy, một cảm giác nhục nhã chạy tới. Anh ta vô cùng oán hận và căm giận Lãnh Hàn Vũ.
Nhưng lại càng khó hiểu nhiều hơn.
Anh ta tự hỏi lúc trước mình đâu có trêu chọc gì tên đàn ông không khác cái khối băng đó đâu, cùng lắm chỉ là theo đuổi em gái anh thôi mà, anh có cần phải ra tay nặng như vậy không?
Hết đánh anh ta lại còn tìm người tới uy hiếp nữa…
Chỉ là nếu như Rew không cam tâm thì anh ta cũng chỉ có thể thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Bên kia, Lãnh Nhược Giai cũng đã trở về tới nhà.
Nếu như đã xác định được Rew là giả vờ thì cô ấy cũng không cân phải mỗi ngày ở chung với anh ta nữa. Chỉ nhìn ở điểm đó, Lãnh Nhược Giai vẫn cảm thấy mình khá may mắn, rốt cuộc cũng không cần phải đối mặt với anh ta nữa.
Lãnh Hàn Vũ vẫn luôn thầm lặng theo sau xe của Lãnh Nhược Giai.
Thấy cô ấy trở vào nhà an toàn, anh ta cũng không ngừng xe lại, chạy nhanh ra khỏi cửa nhà, lái xe chạy về phía Lãnh Thị.