Chương 1864
Nguyễn Khánh Linh cố ý suýt xoa một tiếng, rất có vẻ đáng thương mà nhìn Phạm Nhật Minh, cô nói: “Ông xã, nếu như em không đi chẳng phải là khiến anh mất mặt hay sao?”
Phạm Nhật Minh nhìn dáng vẻ này của cô, dù trong lòng tức giận thì cũng không xả ra, huống chi việc này vốn là do anh mà ra, cô nhóc này chẳng qua là bị anh liên lụy mà thôi, làm sao anh nỡ lòng trách cứ cô?
Anh không khỏi nới lỏng sức lực trên tay.
“Đi đi, cứ thoải mái mà đàn, cho dù có bẽ mặt, ai lại dám cười người phụ nữ của Phạm Nhật Minh anh?”
Không thể nghi ngờ, lời nói bá đạo này của Phạm Nhật Minh lại tăng thêm cho Nguyễn Khánh Linh không ít lòng tin.
Cô khẽ cười, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Dứt lời, Nguyễn Khánh Linh bèn chậm rãi đi về phía chiếc đàn dương cầm.
Cô nhìn Diệp Trúc Sương đã ngồi ở đó, người phụ nữ kia cũng đang nhìn cô, hai người đối mặt, đều nhìn thấy ý muốn thắng cuộc từ trong mắt đối phương.
Nguyễn Khánh Linh vốn không có tính tình tranh cường háo thắng, nhưng vào lúc này, cô không có lựa chọn nào khác, cho nên chỉ có thể thắng.
Thật ra nguyên nhân cô đi lên không chỉ là vì những lời vừa rồi nói với Phạm Nhật Minh, còn có nguyên nhân nữa là cô không thích Diệp Trúc Sương vênh váo hung hăng theo đuổi Phạm Nhật Minh như vậy, hơn nữa còn dùng loại phương thức mờ ám như thế, muốn giẫm lên cô để làm nổi bật sự thanh cao của cô ta.
Vậy thì có thể lần này cô sẽ khiến đối phương phải thất vọng rồi.
Tuy rằng trên mặt Diệp Trúc Sương vẫn duy trì nụ cười, nhưng cô ta thấy Nguyễn Khánh Linh ung dung mà đi qua như vậy, ngược lại trong lòng cô ta bỗng dâng lên vài phần không nắm chắc, không biết rốt cuộc tình hình của người phụ nữ này thế nào, chẳng lẽ cô biết chơi đàn dương cầm?
Bằng không thì cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Rất nhanh, ý nghĩ của Diệp Trúc Sương đã được chứng thực.
Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống ngay bên cạnh cô ta, sau khi hai người chuẩn bị xong, bốn tay đều đặt trên phím đàn, đàn tấu sắp bắt đầu, mà ánh mắt của mọi người cũng nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
Diệp Trúc Sương liếc mắt nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái, tựa như cười mà không phải cười, cô ta hỏi một câu: “Cô chuẩn bị xong chưa? Lát nữa có cần tôi đàn chậm lại không?”
Diệp Trúc Sương vốn cho rằng khi người phụ nữ nghe thấy câu khiêu khích này, chí ít cũng sẽ khiêu khích trở lại.
Bởi vì đến bây giờ cô ta đã nhìn ra, quả thật Nguyễn Khánh Linh biết chơi đàn dương cầm, từ động tác cô đặt tay trên phím đàn là có thể thấy được.
Bất kỳ ai khi bị khiêu khích như vậy, chắc chắn trong lòng đều khó chịu.
Nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không vậy, cô còn chẳng nhìn Diệp Trúc Sương, hơi giương khóe môi, cũng không nói thêm lời thừa thãi nào.
Từ trên người cô, Diệp Trúc Sương lại nhìn ra một chút tư thái mà người thắng mới có.
Cô ta nhanh chóng thu tầm mắt lại, không nhìn Nguyễn Khánh Linh nữa, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.