Chương 1840
“Con hiểu rồi, ông nội.” Bị ông nội nói như vậy trước mặt mọi người, mặc dù da mặt anh rất dày nhưng vẫn có chút mất tự nhiên.
Nhưng anh lại cảm thấy mình bị oan, rõ ràng tối hôm qua anh không được làm gì, chính cô gái nhỏ này không ngủ được nên quậy phá một lúc. Kết quả là sáng nay không dậy được, nhưng ông cụ Phạm lại trực tiếp đổ lỗi lên đầu anh…
Nguyễn Khánh Linh thấy vẻ mặt của Phạm Nhật Minh không được tự nhiên thì trong lòng có chút hả hê, cô chọc vào lòng bàn tay của anh rồi lén lút cười.
Phạm Nhật Minh phát giác được hành động mờ ám của cô nên đã dùng sức nhéo mu bàn tay của cô một cái, sau khi hai người ngồi xuống, anh thì thào nói: “Hình như em rất vui khi thấy anh bị ông nội dạy dỗ nhỉ?”
“Có một chút.” Nguyễn Khánh Linh cũng hạ giọng, cố ý ghé sát vào tai anh rồi nói.
Phạm Thành nhìn thấy hành động nhỏ này của hai người thì chợt nghĩ đến cuộc hôn nhân của con trai mình và Hà Thanh, không khỏi thở dài.
Hà Thanh ngồi bên cạnh Phạm Thành, nghe thấy tiếng thở dài của ông ta thì thì ngay lập tức đã biết tại sao ông ta lại thở dài.
Cô ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Cô là người phụ nữ được Phạm Nhật Minh yêu đến tột cùng.
Trước đây cô ta đã cho rằng Nguyễn Khánh Linh rất xinh đẹp rồi, nhưng bây giờ sau khi cô ta đã buông bỏ sự ghen tuông trong lòng mình xuống thì chợt nhận ra người phụ nữ ấy còn xinh đẹp hơn nhiều, rõ ràng là hai người mới gặp nhau không lâu.
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài thướt tha màu xanh nhạt, để lộ ra cánh tay mảnh mai, cổ tay khẳng khiu, dường như từ khi mang thai, tính khí trẻ con của cô đã phai nhạt đi rất nhiều, bây giờ cô chỉ cần ngồi yên ở đó cũng toát ra một vẻ đẹp đoan trang và tao nhã.
Làn da của Hà Thanh rất khô ráp nên cô ta phải dùng kem nền để che đi sự hốc hác trên gương mặt. Trái ngược với cô ta, Nguyễn Khánh Linh không hề dùng mỹ phẩm, làn da của cô rất tốt, sau một thời gian được Phạm Nhật Minh cưng chiều, làn da của cô lại càng trở nên trắng trẻo và mềm mại hơn.
Hà Thanh bây giờ chỉ dám ghen tị, từ sau khi bị Phạm Nhật Minh cảnh cáo, cô ta không còn dám đả động đến Nguyễn Khánh Linh nữa, ngay cả đoạn tình cảm với Phạm Nhật Minh cô ta cũng hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Không biết có phải cô ta đã nhìn Nguyễn Khánh Linh quá lâu rồi không mà Phạm Nhật Minh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trong mắt anh hiện lên sự lạnh lùng, vô cảm khiến cô ta có chút kinh hãi.
Hà Thanh nhất thời hiểu ý của người đàn ông này, cô ta không dám nhìn nữa mà nhanh chóng cúi đầu ăn.
Nhìn thấy điều này, Phạm Nhật Minh mới thu hồi ánh mắt. Vẫn như mọi khi, anh gắp rau cho Nguyễn Khánh Linh.
Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng đang ngồi đối diện nhau. Hiên Viên Minh liếc nhìn Phạm Nhật Minh, không khỏi cười trêu ghẹo nói: “Nhật Minh, tình cảm của cậu và chị dâu nhỏ khiến tất nhiều người hâm mộ đấy.”
Phạm Nhật Minh cũng không thèm nhìn, trực tiếp nói: “Cậu cũng có thể gắp cho Hàn Tử Ngưng một ít rau mà, như vậy sẽ khiến người ta ghen tị với hai người rồi.”
“Ờm…” Hiên Viên Minh bị chặn lời, anh ta và Phạm Nhật Minh nhìn nhau một lúc. Sau đó khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên nụ cười nửa miệng, thật sự gắp cho Hà Tử Ngưng một ít rau.